+ Trả Lời Ðề Tài
Trang 3/3 ĐầuĐầu 123
Hiện kết quả từ 21 tới 23 của 23

Chủ đề: Tác phẩm VIẾT CHO EM của LM. Pio Ngô Phúc Hậu

  1. #21
    Trạng thái :   ngonluatraitim đã thoát
    Tham gia : Aug 2010
    Bài gửi : 42
    Cảm ơn
    17
    Được cảm ơn 124 lần
    trong 40 bài viết
    18 - MA TUÝ


    EM.
    Em đến với tôi vào một buổi tối không có điện. Tôi đứng nói chuyện với Em ở trước hành lang. Tôi không nhìn rõ mặt Em. Nhưng giọng nói của Em rất rõ và rất chân tình.

    - Xin cha cho con một việc làm như đánh máy chữ, làm sổ sách…Con không cần lương. Con chỉ cần giết thời giờ, để quên cơn nghiền.
    - Con nghiền gì?
    - Xì ke. Con lỡ dại, bây giờ con hối hận. Con muốn làm lại cuộc đời.
    - Làm được không?
    - Con chưa biết, nhưng con cố gắng.

    Vào cuối thập niên bảy mươi, tôi chẳng biết phải làm gì để giúp Em. Đánh máy chữ ư? Đánh máy cái gì và có máy đâu mà đánh. Cuối cùng Em xin tôi một đôi cần xé và một cái kèn mủ để Em đi mua bán đồ mủ. Từ đó cứ mỗi buổi sáng tôi lại được nghe tiếng kèn te te và được thấy Em gánh đôi cần xé đi về phía cầu quay. Tôi thấy Em đang làm lại cuộc đời. Mừng cho Em.

    Bẵng đi một thời gian, tôi không còn nghe tiếng kèn te te nữa. Tôi hỏi mẹ Em, mẹ Em nghẹn ngào kể:

    1. Em mua bán đồ mủ, cũng tạm sống. Nhưng chưa được nửa tháng thì bán luôn đôi cần xé, lấy tiền chích choác gì đó. Bây giờ chỉ còn một cái áo thun và một cái quần xà lỏn.

    2. Em hỏi lắm: Không bao giờ ăn cắp đồ của người dưng, chỉ lấy đồ của anh chị em trong nhà. Quần áo ngâm trong thau, chưa kịp xả thì đã mất. Dép để ở cửa thì biến hồi nào không hay. Đồ mủ, đồ nhôm trong nhà thì mất liền liền…Khi lên cơn thì phải chích. Không chích thì oặt ẹo, nước miếng nhểu ra từng dây. Hăm đâm, hăm chém…Anh chị thì đòi đuổi đi. Cha mẹ thò không nỡ lòng nào.

    3. Em đến đồn công an hình sự xin được đi tù. Tù cũng được miễn là quên được cơn nghiền, nhưng người ta trả lời: không có tội hình sự, thì không bỏ tù được. Nội bộ gia đình, thì gia đình tự giải quyết. Em cúi mặt làm thinh. Em khóc tức tửi. Mẹ Em khóc thất vọng. Tại sao lại có một đường hầm mà không có lối ra? Hai mẹ con ra về. Đến đầu cầu sắt thì Em ngồi lại. Oặt ẹo. Nước miếng chảy thành dây…Mẹ Em về một mình. Còn em thì đi đâu không ai biết.

    4. Gia đình Em là một cái hỏa ngục. Cha cắng đắng mẹ. Mẹ cắng đắng cha. Anh chị em nguyền rủa. Cha mẹ khóc lóc. Tin đồn thì khủng khiếp: trộm cướp, đâm chém, tự vẫn…Miệng đời có nọc độc. Mẹ Em thắp cho Em một cây nhang vu vơ, chẳng biết sống hay chết. Tức tưởi. Nghẹn ngào.

    EM.

    Bây giờ Em đang lang thang ở đâu? Em đi, vì Em không muốn làm khổ cha mẹ. nhưng cha mẹ lại khổ hơn trước. Em muốn chết mà chết không được. Em không muốn sống, mà cứ phải sống, sống khổ hơn chết. Em đang ở cuối đường hầm.

    Khi không còn thấy Em nữa, tôi lại nghĩ đến vấn đề xì ke, ma túy: một hiện tượng khủng khiếp của cuối thế kỷ hai mươi; một sự đe doạ hãi hùng của đầu thế kỷ hai mươi mốt. Xì ke ma túy! Tội ác tuyệt chủng. Tội ác chống loài người. Ai là thủ phạm, tôi không biết. Tôi chỉ biết chắc rằng Em là một trong những nạn nhân đáng thương.

    1. Một ông bạn của tôi mở một quán cà phê ở Phú Nhuận. Tay buôn bán ma túy giao hàng tỉnh bơ ngay trong quán, không thèm ngó trước nhìn sau. Tay nghiền cũng đến chích choác tại đây, tự nhiên như người miên. Chủ quán biết, nhưng làm bộ ngó qua chỗ khác. Công an hỏi thì trả lời không biết. Nồi cơm trước đã.

    2. Một bà mẹ có một đứa con trai ngoan như thiên thần. Hằng ngày đi lễ và giúp lễ. Bà tâm sự với bạn bè: tôi chỉ mơ ước một điều là thấy cháu bước lên bàn thánh…Bỗng bà thấy cậu con trai quý cứ hay buồn vặt và ốm dần đi. Rồi bỗng lại thấy trong nhà cứ mất tiền và đồ một cách kỳ lạ. Cuối cùng bà phải khóc vật vã vì đứa con ngoan ấy đã vướng vào con đường ma túy. Điều tra mới hay rằng nó bị bọn chích choác đè ra chích cho vài lần, chích miễn phí, vừa chích vừa cười đùa…

    3. Ông Tô Hoài trở lại thăm ngôi làng nghèo xơ xác ngày xưa, nghèo tới mức độ không kiếm nổi một người hơi giàu một tí để đem ra đấu tố…Bây giờ thì đổi đời rồi. Người giàu nhất làng lại là ông chủ tiệm hợp tác xã ngày xưa. Giàu nhưng sống cô đơn trong một căn lầu xa hoa. Gầy ốm tong teo như con cá kèo khô, vì lỡ nghiền thuốc phiện. Vợ bỏ chồng ra phố chợ buôn lậu và làm đĩ. Lâu lâu lại bố thí cho chồng một ít tiền để mua thuốc phiện. Nó mướn người buôi chồng như nuôi một người dưng nước lã, để che mắt thiên hạ. Ôi, ông chủ tiệm giàu có, khổ hơn con chó!

    4. Một người đàn bà ăn mặc sang trọng, ăn nói có duyên, đến thăm một bản làng nghèo ở biên giới Thái – Thào . Giàu có mà không có con. Bà xin con nuôi để tạo hạnh phúc cho mình và cho bé nghèo. Bà hứa tặng một trăm đô cho người nào ban cho bà được hạnh phúc nuôi con. Một người mẹ nghèo đã gởi con cho bà, e thẹn cầm lấy tờ trăm đô, lòng an ủi lòng rằng con mình sẽ được sung sướng.Bọn buôn lậu ma túy đưa bè vào rừng, mổ bụnh, moi ruột ra, thồn hêrôin vào, rồi mướn một người đàn bà địa phương bồng cái thây ấy qua biên giới…Giết trẻ thơ như giết chuột. Con người thành ác qủy. Lương tâmcon người không còn cắn rứt, vì ác qủy đã cắn chết lương tâm con người rồi.

    EM.
    Con đường Em đã đi qua: sâu thăm thẳm, dài hun hút. Em đi một mình. Bây giờ con đường ấy vẫn sâu thẳm, vẫn dài hun hút, nhưng người ta chen lấn nhau, trùng trùng, điệp điệp. Người ta đua nhau chết, chết chùm chết đống. Thảm khốc khôn lường…
    ...

  2. Thành viên đã cảm ơn ngonluatraitim vì bài viết này:

    allihavetogive (18-07-2011)

  3. #22
    Trạng thái :   ngonluatraitim đã thoát
    Tham gia : Aug 2010
    Bài gửi : 42
    Cảm ơn
    17
    Được cảm ơn 124 lần
    trong 40 bài viết
    19 - YÊU LÀ CHO TẤT CẢ


    EM.

    Em vừa tốt nghiệp đại học sư phạm, thì cưới một cô vợ xinh đẹp và hồn nhiên như thiên thần. Sướng thật! Hai vợ chồng sống chung trong một căn phòng của chung cư. Hơi chật, nhưng đầy đủ tiện nghi và ấm cúng. Vợ Em say mê sắm đồ. Tủ sách của chồng và tủ áo của vợ cứ đua nhau cơi nới. Thế rồi…Vợ Em đi vượt biên. Trong khi chờ đợi “cá lớn”, vợ Em tâm sự với bạn cũ.

    - Tao thôi chồng. Đi vượt biên để quên đời.
    - Bộ chồng mày hết thương mày rồi hả?
    - Không phải. Yêu, nhưng lạnh lùng. Tao không thể chịu được mẫu người như thế. Đọc sách tối ngày, chẳng biết vợ thích gì và muốn gì.

    Tao kể cho mày nghe.

    1.Tao đi làm về. Ổng nằm đọc sách ở ghế xích đu. Tao đằng hắng. Ổng chẳng thèm dòm. Tao kéo ghế ngồi sát bên. Ổng vẫn đọc sách.
    Tao hỏi: Anh thấy kiểu tóc này coi được không?
    - Cũng được.

    Nói là cũng được nhưng cặp mắt vẫn dán vào trang giấy. Bôi bác. Vô tâm vô tình. Vợ đẹp mà không biết thưởng thức. Có miệng mà không biết khen. Ngoài sách ra, thì cái gì cũng như nhau hết, tao cho ổng lấy sách làm vợ.

    2.Tao tìm trong catalô được một kiểu áo rất đẹp. Tao may, tao mặc thử. Phải nói là tuyệt! Màu vàng quý phái chịu không nổi.
    Tao hỏi ổng: Anh đánh giá dùm em bộ đồ mới này.
    - Cũng đường được.

    Miệng nói đường được, mà cặp mắt thì lơ đãng. Như vậy thì có phải là vô tình không? Cho de luôn!

    3.Hồi chưa cưới, hai đứa thường rủ nhau đi ăn vịt lộn ở lăng Lê Văn Duyệt. Nhân kỉ niệm một năm hôn phối tao gợi ý ổng đi ăn vịt lộn.
    - Anh đang đọc dở cuốn “Những Kẻ Khốn Cùng” của Victor Huygo.
    - Anh quên chuyện hai đứa mình hồi đó rồi sao?
    - Thế mình làm cái gì để kỉ niệm ngày hôn phối?
    - Hai đứa mình lên giường, vai kề vai. Anh đọc “Những Kẻ Khốn Cùng” cho Em nghe.

    Mày thấy ổng gàn chưa? Tao không thể suốt đời ôm khúc gỗ mà sống…

    EM.
    Tôi không bênh vợ Em. Nhưng tôi không thể đứng về phía với Em được. Cưới vợ, tức là Em quên mình để đem hạnh phúc đến cho vợ. Hạnh phúc của Em, nếu có, thì chỉ là hiệu quả của việc dâng hiến: “chính lúc cho là khi nhận lãnh” (Phansico Atxidi). Đáp ứng nguyện vọng của vợ là làm cho vợ được hạnh phúc. Nguyện vọng căn bản của mọi người vợ vẫn chỉ là được quan tâm, được chiếu cố. Ví dụ:

    1. Em buông cuốn sách xuống, nhìn trân vào mái tóc mới làm của vợ, rồi phê một câu ngắn gọn: “Tuyệt”. Lời nói chẳng mất tiền mua mà mua được một ngày hạnh phúc cho vợ. Ngày hôm ấy vợ Em sẽ làm việc giỏi, sẽ sống vui và sống khoẻ. Và…sẽ biến ngôi nhà của Em thành một thiên đàng nho nhỏ.

    2. Vợ Em là thợ may giỏi lại xinh đẹp, có khả năng thành người mẫu. Nếu Em tạm ngưng đọc sách năm phút để phân tích, để đánh giá màu sắc và đường nét của tấm áo màu vàng vợ Em mới may và đang mặc, thì…vợ Em sẽ sung sướng biết bao. Em có thể chê vài chi tiết trên tác phẩm, nhưng chê có nghĩa là có quan tâm, có chiếu cố. Sự quan tâm của Em sẽ phát huy tài năng của vợ. Đó là bổn phận của Em, của người chồng.

    3. Nếu hôm ấy Em bỏ Victor Huygo để đưa vợ đi ăn vịt lộn ở lăng Lê Văn Duyệt. Em sẽ được nghe vợ nhắc lại những kỷ niệm thân thương ấy. Tình vợ chồng sẽ được bồi dưỡng, sẽ lớn lên mãi. Đó là điều mà Victor Huygo không thể ban tặng cho Em. Đó là bổn phận phải chu toàn. Đó là hạnh phúc phải trả giá.

    Tôi biết rằng Em sẽ cho những việc đó là trẻ con, là vụn vặt, là vướng cẳng. Em sẽ cho rằng đấng nam nhi không hưỡn để nịnh vợ. Thế nhưng Em lấy vợ để làm gì? Em chỉ muốn nhận mà không cho. Không hưỡn để cho, đó là lý luận của người ích kỷ.

    Có thể Em sẽ dẫn chứng vĩ nhân không nịnh vợ, vì không hưỡn. Ư.Churchill, một chánh trị gia lỗi lạc thời thế chiến thứ hai chẳng bao giờ nịnh vợ cả. Trái lại được bà vợ quên hẳn sự nghiệp của mình để nâng niu chồng. Bà đặt gạt tàn thuốc lá ở khắp mọi nơi trong nhà và năn nỉ chồng: “Anh làm ơn gạt tàn vào đây giùm em đừng búng tàn thuốc xuống thảm”. Thế nhưng ông Churchill vẫn chứng nào tật nấy, cứ búng bừa tàn thuốc xuống thảm, làm xót xa bà vợ. Nhưng bà vẫn nhẫn nại chịu đựng, miễn là chồng bà làm nên sự nghiệp. Đó là người vợ lý tưởng mà người đàn ông không có quyền đòi hỏi.

    Bà Midori vợ của Phaolô Nagai chuyên gia về phóng xạ nguyên tử cũng là người vợ hi hữu. Bà chăm sóc cho chồng còn hơn con nít. Mỗi lần chồng đi làm, bà phải kiểm tra từ đôi giày đến cà vát. Bà lặng lẽ phục vụ chồng để chồng phục vụ khoa học. Bà kể:

    - Khi ăn cơm thì chồng bà vừa ăn, vừa đọc sách. Cuốn sách để ngay bên dĩa cơm.
    - Có lần bà gặp chồng ngoài đường, giơ tay vẫy chào, ônbg cúi đầu rảo bước. Hỏi tại sao, thì ông trả lời: không hay.
    - Có lần chồng bà đi làm xa mà xỏ giày lộn chân phải với chân trái. Bà nhắc nhở.
    - Trong suốt cuộc đời làm vợ, bà chỉ có một niềm vui duy nhất, đó là thỉnh thoảng lại được đọc một bài báo của chồng đăng trên tạp chí khoa học.

    EM.

    Nếu Em muốn làm vĩ nhân, thì phải cưới vợ vĩ đại, nhưng khi có vợ vĩ đại như thế, thì Em phải mắc một món nợ muôn đời không thể trả được.

    EM.

    Vợ Em vô ngồi tù ở trại Cây Gừa rồi. Em hãy đi thăm nuôi để quan tâm, để chiếu cố, để tha thứ, để đền tội và để làm lại cuộc đời. Thời gian ngồi tù sẽ giúp vợ Em trưởng thành hơn, bớt ích kỷ hơn và cũng sẽ nhận ra: “Cho thì tốt hơn nhận”; “Chính lúc cho là khi nhận lãnh”.
    ...

  4. Thành viên đã cảm ơn ngonluatraitim vì bài viết này:

    allihavetogive (18-07-2011)

  5. #23
    Trạng thái :   ngonluatraitim đã thoát
    Tham gia : Aug 2010
    Bài gửi : 42
    Cảm ơn
    17
    Được cảm ơn 124 lần
    trong 40 bài viết

    Tác phẩm VIẾT CHO EM của LM. Pio Ngô Phúc Hậu

    20. SEX

    EM. Em dạy lớp mẫu giáo mầm non. Mỗi bé là một thiên thần, trong trắng và dễ thương vô cùng.Trưa hôm ấy có hai thiên thần đắp chung một tấm mền. Các thiên thần kia đều ngủ lăn lóc. Nhưng hai thiên thần này thì chẳng ngủ, vì tấm mền cứ động đậy, cứ lùng bùng. Em lật mền lên. Hai thiên thần hoá thân thành hai con heo con, một con đực, một con cái. Em kêu: Chúa ôi, rồi chết đứng ở đó…

    Em phân vân tự hỏi: có nên báo lên Phòng Giáo Dục; có nên khuyên phụ huynh nên kín đáo trong chuyện chăn gối; có nên phạt thiên thần đã hoá thân thành quỷ? Và sex ơi! Tại sao mi khủng khiếp đến thế?

    EM.
    - Đừng báo lên Phòng. Đừng làm lớn cái chuyện chắng lớn chút nào.
    - Em nên gặp người mẹ của các em, ghé sát lỗ tai, kể lại câu chuyện ấy, rồi khẽ nhéo một cái. Thế thôi. Đừng trịnh trọng. Đừng nghiêm nghị. Đừng dạy đời.
    - Đừng phạt các em, vì các em vẫn là thiên thần vô tội. Nhưng hãy dặn các em đừng làm như thế, vì làm như thế là không ngoan, là không dễ thương. Giản dị vậy thôi. Em đừng chết đứng như thế.
    - Sex, một vấn đề, vấn đề muôn thuở, bốc lửa và triền miên.
    - Bà BS. Huỳnh Uyển Liên đã khẳng định: “Giao hợp là một yêu cầu không thể cưỡng lại được”. Bà Hồ Xuân Hương thì huỵch toẹt ra rằng: “Chúa dấu, vua yêu một cái này”. Còn tôi thì nói với Em rằng: “Chính Chúa sáng tạo ra Sex và cho nó sức mạnh khủng khiếp ấy”. Nhưng tại sao Chúa hành động như thế thì đó mới là vấn đề.

    1.Có một cây đào mọc trong sân nhà. Hoa đào nở. Cánh hoa đẹp tuyệt vời, rực rỡ dưới ánh nắng và dường như có đú đỡn với làn gió mơn man. Cánh hoa rực rỡ phản chiếu tia tử ngoại của ánh mặt trời lên không gian. Một con ong đa tình nào đó, xa từ hai nghìn mét, bắt được tín hiệu. Nó bay vội tới, vùi đầu vào đài hoa, luồn lách, hì hục hút mật, rồi bay đi để lại bụi phấn rơi lả tả trên núm nhị cái. Noãn sào thụ tinh. Cánh hoa rực rỡ rơi rụng. Rơi rụng không thương tiếc, không than kiếp sớm nở chiều tàn. Noãn sào vươn lên thành trái. Trái đào mèo to bằng quả ổi. Mượt mà. Đậm đà. Ngọt lịm. Ăn rồi còn trơ cái hột. Vứt đi. Hột lại mọc thành cây. Một cây đào, hai cây đào…nữa xuất hiện giữa càn khôn.

    Mẹ là hoa đào: xinh đẹp và đa tình, rực rỡ và rung rinh. Cha là con ong. Ong tìm hoa. Cha tìm mẹ. Cha say mẹ, tam tứ đèo cũng qua.

    Mẹ sinh con. Mẹ yêu con. Mẹ quên bản thân để con nên người. Mẹ khác nào cánh hoa: rực rỡ để có cha, rơi rụng lả tả để con lớn khôn.Em thấy đấy, Chúa sáng tạo ra tình yêu và tình dục để cha mẹ yêu nhau, say nhau, rồi hãnh diện vì mình đã cộng tác với Chúa trong công trình sáng tạo

    2.Sex, mạnh lắm nhưng không mạnh quá. Sex là công cụ giúp con người đạt tới mục tiêu là truyền nòi. Nó thúc bách để công trình sáng tạo không dừng lại. Nhưng nó không mạnh đến độ không thể cưỡng được. Ai vội đầu hàng, sống buông thả theo tình dục, thì thành con thú và tự hủy nhân tính. Hậu quả sẽ khủng khiếp. Đavít đã cho ta một bài học.

    Khi Đavít đã thống nhất giang sơn, ông bắt đầu hưởng thụ. Chiến tranh chỉ còn là những vụ đụng độ có tính địa phương. Ông trao binh đội cho tướng Gioáp. Thế là “nhân cư vi bất thiện”. Nhàn rỗ sinh ra bất lương. Chẳng biết làm gì, ông lên sân ngó mông lung. Ông ngó thấy một người đẹp đang tắm. Nõn nà. Đó là Bétxabê, vợ của một sĩ quan đang chiến đầu ở biên thùy. Con mắt là cửa của linh hồn. Đavít đã không làm chủ được cánh cửa đó. Thế là ông sa ngã. Ông ngoại tình với vợ lính. Ông không dừng lại ở đó. Ông đưa Uria, chồng của Bétxabê vào bẫy, từ bẫy này qua bẫy khác. Bẫy cuối cùng sập. Uria chết. Đavít phỗng bà vợ nõn nà của Uria. Bỉ ổi! Đểu cáng! Chỉ vì nhàn cư vi bất thiện. Chỉ vì con mắt là cửa của linh hồn.
    Phải kiềm chế tình dục. Tình dục là công cụ của sáng tạo, là bạn đồng hành của tình yêu. Nhưng tình dục cũng là con dao hai lưỡi rạch nát cuộc đời, lôi hai thiên thần xuống làm hai con heo.

    3.Em hỏi tôi: đón nhận tình dục thế nào? Xua đuổi tình dục ra sao? Nó là công cụ của sáng tạo, nó là thụ tạo của Đấng Hoá Công, thế thì tại sao lại từ chối hồng ân của Người?Cái tốt, cái xấu đều phải tuân theo nguyên tắc này: Đúng lúc, đúng cách và đúng chỗ.Em bảo đọc kinh là tốt. Thế là Em đọc kinh ngay trong giờ giảng bài. Em cho các bé ngồi chơi. Hỏi tại sao, thì Em trả lời là Em đọc kinh. Được không? Dĩ nhiên là không, vì đọc kinh không đúng chỗ, không đúng lúc. Đọc kinh như vậy là xấu.
    Tắm là tốt. Em xách thùng nước ra ngay bùng binh. Thoát y và xối nước. Cảnh sát hỏi tại sao, Em trả lời: tắm là tốt. Được không? Dĩ nhiên là không, vì tắm không đúng chỗ. Tắm như thế là xấu.

    Ăn là một nhu cầu, nhu cầu cấp bách. Ăn để sống. Em ăn nhồm nhoàm, Em ăn hối hả. Mẹ hỏi tại sao ăn như thế, Em trả lời: ăn là tốt, ăn là bổn phận. Được không? Dĩ nhiên là không, vì ăn không đúng cách là không tốt.Tình dục chỉ là tốt khi người ta hưởng thụ nó: đúng lúc, đúng chỗ và đúng cách. Đúng lúc là trong hôn nhân. Đúng chỗ là với người hôn phối. Đúng cách là yêu thương và kính trọng nhau.Tình dục đúng lúc, đúng chỗ, đúng cách được đánh giá là thánh thiện, là hồng ân của Chúa. Ngược lại thì bị coi là tội dâm ô, ngoại tình và thú vật.

    Em cho là khó quá. Khó lắm nhưng không khó quá đâu. Hãy rèn luyện ý chí, say mê làm việc, ham thích giải trí lành mạnh và hãy cầu nguyện.

  6. 3 thành viên đã cảm ơn ngonluatraitim vì bài viết này:

    allihavetogive (18-07-2011),Teresa Nhỏ Bé (18-07-2011),thuyvu (18-07-2011)

+ Trả Lời Ðề Tài
Trang 3/3 ĐầuĐầu 123

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình