Kịch Bản này có thể diễn trong mùa Giáng Sinh, dịp Lễ Hiển Linh, nhưng cũng có thể diễn trong Mùa Chay hoặc Mùa Phục Sinh...
CÁC VAI DIỄN:
Ba nhà đạo sĩ: Có thể hóa trang theo kiểu y phục cổ xưa thời Đức Giêsu hoặc theo kiểu y phục hiện đại.
Đạo sĩ thứ tư: Có thể nhập vai một Tu Sĩ mặc áo Dòng.
Người mù: Có thể là nam hoặc nữ ( chú ý đổi cách xưng hô trong kịch bản ) y phục của người nghèo, mắt đeo kính đen.
Người hành khất: Có thể là nam hoặc nữ ( chú ý đổi cách xưng hô trong kịch bản ) gầy gò, y phục rách rưới, nón lá tả tơi.
Người phong cùi: Nên là nam, dáng vẻ chán đời, cộc cằn, bất mãn, diễn tả bị bệnh phong cùi cho khéo, để không gây cười, phản cảm, hoặc ghê sợ nơi khán giả, sẽ phản tác dụng.
Cô gái điếm: Y phục lòe loẹt, hở hang, cử chỉ lả lơi nhưng lộ vẻ khinh bạc, bất cần đời.
Nhân viên hộ tịch: Nên là nam, dáng vẻ hách dịch, đeo kính trễ gọng, tay cầm một cuốn sổ to và một cây bút.
Đức Giêsu: Vai không xuất hiện, chỉ đứng sau bức màn trắng, giọng nói dõng dạc, trầm ấm, oai nghiêm và nhân hậu.
CÁC ĐẠO CỤ:
- Ba gói quà gói giấy trang trọng làm lễ vật của ba đạo sĩ.
- Một cây gậy, một ổ bánh mì, một cây nến to, một chiếc bình cổ thon, tất cả bỏ vào một túi xách làm hành trang cho Đạo Sĩ thứ tư.
- Các đồ cần thiết cho các vai còn lại.
- Một tấm màn trắng lớn căng trước hậu trường, có thể căng ngang cung thánh nếu diễn trong Nhà Thờ, phía sau màn đặt một đèn rọi ( follow ) để tạo ra bóng của vai Chúa Giêsu dang tay trên thập giá ( silhouette ).
- Một đèn ngôi sao nhỏ treo trên trần sân khấu, phía trên bức màn trắng lớn.
- Một máy cassette để nhạc đệm, hoặc có một người chơi đàn organ làm nền nhè nhẹ suốt vở diễn.
- Hệ thống đèn sân khấu chỉ mở sáng ở phần mở đầu và phần kết thúc của vở kịch.
- Một micro cho vai Đạo Sĩ thứ tư, một micro cho các vai còn lại và một micro cho vai Đức Giêsu sau hậu trường. Hay nhất là dùng micro sans fil để các vai dễ di chuyển và dễ diễn tả cử điệu.
XIN LƯU Ý:
Kịch bản soạn theo kiểu nói và âm giọng của người miền Bắc, xin tùy nghi thay đổi khi diễn tại các vùng, các miền khác nhau.
Có thể diễn vào mùa Giáng Sinh hoặc mùa Chay và mùa Phục Sinh, xin nhớ tùy hoàn cảnh để nhấn mạnh về Mầu Nhiệm Nhập Thể hoặc Mầu Nhiệm Vượt Qua.
Có thể cải biên thành dạng hoạt cảnh với các vai diễn động tác cùng các giọng lồng tiếng sau hậu trường.
PHẦN MỞ:
Kính thưa cộng đoàn,
Mỗi năm vào dịp lễ Giáng Sinh, chắc cộng đoàn đều nghe nhắc lại câu chuyện về ba ông vua cưỡi lạc đà từ phương xa đến thăm hài nhi Giêsu tại Bêlem. Theo thánh Mátthêu, họ là các nhà chiêm tinh hoặc còn được gọi là ba nhà đạo sĩ ở phương Đông, bởi vì từ lâu, họ đã theo dõi điềm trời, và phát hiện ra một ngôi sao lạ chói ngời. Họ biết đó là dấu hiệu cho biết có một vị vua người Do thái mới sinh ra, Người sẽ là Đấng Cứu Tinh của toàn nhân loại.
Người ta nói có 3 nhà đạo sĩ, có lẽ là vì người ta muốn chọn tượng trưng cho 3 màu da chính trên thế giới: da vàng, da trắng và da đen. Thật ra, chính xác mà nói, trong Kinh Thánh, tác giả sách Tin Mừng Mátthêu chỉ ghi là: “có mấy nhà đạo sĩ” chứ không hề xác định con số là 3 vị.
Riêng hôm nay, chúng tôi muốn kể cho cộng đoàn nghe một câu chuyện có tới 4 vị đạo sĩ đã tới thăm Chúa Giêsu.
Chắc cộng đoàn đang thầm bảo rằng chúng tôi lại bịa chuyện cho vui. Không, thưa cộng đoàn, câu chuyện chúng tôi sắp kể, rất có thể là câu chuyện có thật ngay trong đời sống của chúng ta, hôm nay, vào những năm đầu của thế kỷ 21 này. Câu chuyện đầu đuôi như thế này. ( Tiếng nói xôn xao, các đạo sĩ xuất hiện cả 4 vị… )
CẢNH MỘT: TẠI NHÀ VỊ ĐẠO SĨ THỨ TƯ
Đạo sĩ 1: Này, anh đã biết gì chưa ?
Đạo sĩ 4: Chuyện gì vậy ?
Đạo sĩ 1: À, hóa ra anh chẳng có biết tý ty gì cả ! Cũng phải thôi, lúc nào anh cũng bận bịu công việc, nào là giới trẻ, nào là công tác xã hội, nào là tập hát ca đoàn… ôi thôi, đủ thứ chuyện ! Thế là anh quên bẵng mất rằng anh đã thỏa thuận với ba anh em chúng tôi một việc…
Đạo sĩ 4: Nhưng... chuyện gì mới được chứ ? Nói mau đi cho rồi, người ta đang bận bù đầu đủ thứ chuyện đây này !
Đạo sĩ 2: Nghe cho rõ đây ( Nhấn mạnh từng chữ ) Một tin vui trọng đại !
Đạo sĩ 4: ( Vẻ kinh ngạc... ) Một tin vui ?
Đạo sĩ 2: Đúng, một tin vui trọng đại ! Vậy chứ anh có nhớ bọn chúng mình từ lâu vẫn nghiên cứu thiên văn, đã dõi tìm các vì sao lạ để phân tích, tiên đoán vận mệnh thế giới. Mặc cho người đời chế giễu, xếp bọn mình vào loại khùng khùng hâm hẩm, ta vẫn cứ khao khát một dấu chỉ, một điềm lạ trên trời khai mở một kỷ nguyên mới, cho thế giới này vơi bớt đi những tuyệt vọng và bất hạnh…
Thì đây này, chiều nay, trời mới vừa xập tối, chúng tôi đã phát hiện ra ở phương Đông một vì sao lạ tuyệt đẹp và chói lọi kỳ diệu. Tôi xem bản đồ thì chúng ta hẳn sẽ gặp được Đấng Cứu Tinh ở khu vực các nước Trung Đông như Paléttin chẳng hạn.
Ba anh em chúng tôi quyết định đến rủ anh, phải lên đường ngay, không thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng này để tìm đến chiêm ngắm và thờ lạy Đấng Cứu Tinh của nhân loại. Anh còn chần chừ gì nữa mà không lên đường với chúng tôi ?
Đạo sĩ 4: Trời ơi ! Một vì sao lạ mới xuất hiện ư ? Đúng là Đấng Cứu Tinh đã ra đời rồi ! Phải đi tìm gặp Người cho bằng được chứ. Tôi vào sửa soạn ngay đây. ( Chạy vội vào trong, nhưng rồi lại quay ra ngay, dáng vẻ như chần chư đắn đo, nói với ba vị kia )
Ái chà ! Thật là rách việc ! Lát nữa tôi còn phải dạy một lớp Giáo Lý ở Họ Đạo ( Nói rõ tên một họ đạo nhỏ có thật ở trong vùng mình đang diễn kịch ) Chúa Nhật này bọn trẻ chịu phép Thêm Sức rồi.
Đạo sĩ 3: Vậy chứ anh không thể lên đường ngay với chúng tôi được sao ?
Đạo sĩ 4: Thôi, các anh cứ việc đi trước đi. Dạy Giáo Lý xong chiều nay là tôi đi ngay, hy vọng sẽ theo kịp các anh dọc đường.
Đạo sĩ 3: ( Nói với nhau ) Đây, các anh thấy chưa, tôi đã bảo các anh mà, đâu có sai ! Cái anh chàng này lúc nào cũng công kia việc nọ. Bận bịu như thế rồi làm sao mà có thời giờ đi tìm gặp Đấng Cứu Tinh ? Thôi chúng ta đi trước vậy ! ( Nói với Đạo sĩ thứ tư )
Này, anh đi sau thì nhớ mau mau lên đấy nhé. Chúng tôi sẽ cố đi chậm chậm một chút để đợi anh theo. À, tý nữa thì quên ! Anh có định mang quà gì dâng cho Đấng Cứu Tinh không ? Ba anh em chúng tôi có mang theo Vàng, Nhũ Hương và Mộc Dược rồi, còn anh tính sao ? Gấp quá coi chừng đi tay không, kỳ lắm đấy nhé !
Đạo sĩ 4: Được rồi, được rồi, tôi sẽ nhớ mà, yên tâm đi trước đi, tôi xin hứa danh dự với các anh: dạy Giáo Lý xong là tôi đi ngay ! ( Ba đạo sĩ ra đi, đạo sĩ thứ tư quay qua làm như phân bua biện giải với khán giả… )
Cộng đoàn thấy đó, Đấng Cứu Tinh đã giáng trần, chính tôi cũng đã từng ngày đêm trông ngóng tin vui trọng đại này. Vậy mà... giờ đây tôi không thể tức tốc ra đi theo các bạn tôi. Dứt khoát là tôi không thể lỗi hẹn với các học sinh Giáo Lý của tôi ở Họ Đạo. Bọn trẻ cũng đang rất cần tôi, mình là Giáo Lý Viên mà. Kẹt quá nhỉ !
Nhưng mà... tôi tin rằng Chúa Cứu Thế sẽ không chấp nhất gì tôi về chuyện này. Người sẽ chờ đợi tôi. Thôi, tới giờ rồi, phải tới điểm dạy Giáo Lý không thôi trễ ! Rồi, bữa nay, tôi cũng sẽ báo cho bọn trẻ tin vui này: Đấng Cứu Tinh của toàn nhân loại đã ra đời.
( Đèn tắt, nhạc trổi lên rồi từ từ nhỏ lại... Tại lớp Giáo Lý, Đạo sĩ thứ 4 đọc Kinh Thánh một đoạn trong Sách Ngôn sứ Isaia cho các em nghe... Có thể cho một giọng đọc trong hậu trường thay cho vị đạo sĩ, chậm rãi dõng dạc... )
“Dân đang lần bước giữa tối tăm,
đã thấy một ánh sáng huy hoàng;
Đám người sống trong vùng bóng tối,
nay được ánh sáng bừng lên chiếu rọi ( Is 9, 1 )
Này đây, người trinh nữ sẽ mang thai,
sinh hạ con trai, và đặt tên là Emmanuen,
nghĩa là Thiên Chúa ở cùng chúng ta....” ( Is 7, 14 )
( Nhạc lại trổi lên rồi nhỏ dần… Đạo sĩ thứ tư trở ra, làm như vừa từ nơi dạy Giáo Lý trở về nhà… )
Đạo sĩ 4: Bây giờ thì mình đã có thể lên đường được rồi đó. Để xem mình phải mang theo những gì làm hành trang nào ? Đường xa, lại chắc chắn sẽ rất là khó đi, cần phải có một cây gậy chống này ! Một ít lương khô nữa, thôi, có ổ bánh mì này cũng được ! Thêm một cây nến cầm tay. Còn của lễ nữa chứ, đúng rồi, mẹ mình có cho mình một bình dấu thơm loại quý, mình cất nó từ lâu rồi, bây giờ sẽ dùng để kính dâng Đấng Cứu Tinh, coi như là của ít lòng nhiều.
Đi thôi, quá trễ rồi ( Bước tới, ngước nhìn lên cao, làm như dõi tìm ngôi sao lạ. Nhạc nhẹ nền trổi lên một lúc... )
Ta cứ nhìn thẳng ngôi sao ở hướng đông mà đi, ba ông bạn chí cốt của mình chắc là đã đi xa lắm rồi. Chà, đường hôm nay khuya sao mà vắng vẻ quá nhỉ ? ( Mới dợm bước định đi thì chợt dừng lại lắng nghe, vẻ quan tâm thắc mắc... )
Ơ kìa, hình như có ai đang đi tới phía trước mình kìa ! ( Một người mù đang đưa hai tay về phía trước, quờ quạng bước đi về phía đạo sĩ... )
CẢNH HAI: VỊ ĐẠO SĨ THỨ TƯ GẶP NGƯỜI MÙ
Đạo sĩ 4: Này, anh ơi, anh đi đâu một mình giữa đêm hôm khuya khoắt như thế này ?
Người mù: Tôi... tôi cũng không biết tôi đi đâu bây giờ nữa…
Đạo sĩ 4: Hình như... anh không nhìn thấy đường thì phải ?
Người mù: Dạ, tôi bị mù từ hồi mới sinh. Rồi bố mẹ tôi lần lượt qua đời, bỏ tôi lại một mình, tứ cố vô thân, nghèo xơ nghèo xác !
Đạo sĩ 4: Rồi anh có làm nghề gì độ nhật không ?
Người mù: Tôi bán vé số ngoài bến xe thị xã.
Đạo sĩ 4: Vậy chứ anh có đủ sống không ?
Người mù: Kể ra thì cũng tạm nuôi thân. Nhưng hồi chiều này, đang lúc tôi cầm xấp vé số trên tay thì một thằng du côn nào đó đã giựt mấp của tôi, lại còn đá văng mất cây gậy của tôi nữa chứ… Tới giờ, đói quá, tôi không biết tìm cái gì mà ăn đây… Trời ơi là trời !
Đạo sĩ 4: Anh này, nói thật với anh, tôi cũng chỉ là khách đi đường thôi, tôi cũng nghèo, nhưng mà tôi cũng muốn giúp anh chút đỉnh. Đây, anh cầm đỡ ít tiền làm vốn và kiếm cái gì ăn lót dạ. Mà nữa, tôi tặng anh luôn cây gậy của tôi nữa này. Kể ra thì tôi cũng cần đấy, nhưng xem ra anh còn cần nó hơn tôi nhiều.
Người mù: Ông thì ít cần tới cây gậy hơn tôi, là vì ông còn có ánh sáng. Đối với ông thì có ngày có đêm, còn với tôi thì…
Đạo sĩ 4: Phần tôi, tôi chỉ có thể cho anh được cây gậy này để dò đường mà đi, chứ làm sao tôi có thể cho anh ánh sáng ? Nhưng tôi biết có một Đấng sẽ trả lại cho anh ánh sáng đã mất, mà hơn vậy nữa, Người còn có thể chỉ cho anh một con đường nào đó để anh tìm được một chỗ nương thân trong bình an hạnh phúc.
Người mù: Ai ? Đấng đó là ai vậy ? Xin hãy cho tôi gặp Người được không ?
Đạo sĩ 4: Đấng ấy mới vừa sinh xuống cõi đời khốn cùng này của chúng ta. Người là Đấng Cứu Tinh của anh, của tôi và của mọi người chẳng trừ ai. Tôi tin điều đó, và anh, anh cũng hãy tin và đi tìm cho được gặp Người một lần thôi cũng đủ để đổi đời. Bệnh tật phần xác của anh sẽ hết và anh sẽ tìm được nơi nương thân tới trọn đời. Trên trời bây giờ hiện đang có một ngôi sao lạ, sáng rực rỡ một cách kỳ diệu, dọc đường, anh cứ nhờ người ta chỉ hướng cho, rồi cứ theo đó mà đi tìm gặp Người.
Người mù: Thật vậy sao ? Được rồi, tôi sẽ cố gắng chống cây gậy mà ông đã cho để đi tìm gặp Đấng Cứu Tinh. Cám ơn ông, ông đã đối xử quá tốt đối với tôi. Tôi hy vọng rất nhiều nơi Đấng mà ông vừa nói, vì thật tình, tôi cũng chẳng còn biết hy vọng vào ai nữa bây giờ… ( Người mù chống gậy ra đi. Nhạc trổi lên dần. Vị đạo sĩ tự thoại… )
Đạo sĩ 4: Một người mù đáng thương ! Mình đã chỉ cho anh ta một con đường mà chính mình cũng đang còn phải đi tìm. Quả thật, chỉ có Lòng Tin mới giúp được anh ta và cả mình nữa, để cố mà đi cho tới cùng.
Lạy Thiên Chúa, xin Ngài hãy dẫn bước con đi. Kìa ánh sao vẫn ngời chiếu phía trời đông, mình phải tiếp tục đi thôi !
( Bước đi một đoạn chầm chậm, nhạc trổi lên một lúc... Vị đạo sĩ bất chợt dừng lại, nhạc nền tắt ngang, Đạo sĩ thấy một người hành khất quỳ bên vệ đường, chìa tay cầu khẩn )
CẢNH BA: VỊ ĐẠO SĨ THỨ TƯ GẶP CHỊ HÀNH KHẤT
Hàng khất: Lạy ngài, xin đoái thương tôi !
Đạo sĩ 4: Tôi có thể giúp được gì cho chị ? Mà chị đừng có gọi tôi bằng ngài một cách trang trọng như vậy.
Hành khất: Không, thưa ngài, nếu tôi không lầm, ngài là một tu sĩ, ngài giàu lòng từ bi nhân hậu, xin hãy cho tôi chút gì để ăn. Tôi đói, tôi khát, tôi lạnh, tôi khổ quá, tôi chán sống lắm rồi…
Đạo sĩ 4: Chị ơi, tôi cảm thông thật sự với chị trong cái đói khát giá lạnh, trong cái khổ đau bế tắc của chị, bởi tôi cũng chẳng giàu có gì hơn chị. Nhưng mà thôi, để xem tôi có chút gì chia sẻ với chị không. Đây rồi, tôi có mang theo một ổ bánh mì nhỏ để ăn dọc đường, chị cầm lấy ăn đỡ nhé ! ( Người hành khất giựt mạnh lấy ổ bánh, ăn ngấu nghiến… rồi như chợt nhớ ra, chị bẻ một nửa cất vào cái túi rách đeo trên vai. Đạo sĩ thắc mắc... ) Ơ kìa, sao chị không ăn hết ổ bánh đi mà còn cất làm gì ? Chị đang đói lắm cơ mà ?!?
Hành khất: Hôm nay tôi may mắn gặp được ngài cho tôi ổ bánh, nhưng biết rồi ngày mai tôi có còn gặp được ai cho tôi như vậy nữa không, tôi phải để dành vì sợ sẽ còn nhiều lúc đói nữa chứ…
Đạo sĩ 4: Này, tôi nói chị nghe nhé, tôi biết có một Đấng có thể ban cho chị một điều còn quý giá hơn gấp bội lần cái ăn cái uống đời này nữa.
Hành khất: Đấng đó là ai vậy ? Tôi biết tìm Người ở đâu để gõ cửa để xin Người ban cho điều đó ? Mà điều đó là gì vậy, thưa ngài ?
Đạo sĩ 4: Người mà tôi vừa nói với chị là một em bé mới chào đời, nhưng rồi một mai kia, Người sẽ làm vua dân Do Thái, làm vua của muôn dân, trong đó có tôi và có chị. Người sẽ ban cho chị thứ Bánh Hằng Sống để chị sẽ không bao giờ còn phải lo đói nữa ! Kìa chị nhìn xem, đó là ánh sao sẽ dẫn chị đến gặp Đấng ấy, chắc chắn Người sẽ thết đãi chị cũng như mọi kẻ cùng khổ trên thế gian này một bữa đại tiệc. Nào, chị đã bớt đói chưa ? Hãy nghe tôi mà lên đường tìm gặp Người đi. ( Chị hành khất vội chỗi dậy ra đi... )
Đạo sĩ 4: Lạy Đấng Cứu Tinh con hằng trông đợi, giờ đây con chẳng còn gì để ăn nữa, con cũng sẽ rơi vào cảnh đói khát cùng quẫn dọc đường. Nhưng, như con đã nói với chị hành khất, con tin Ngài cũng đang chờ gặp con để ban cho con Bánh-Hằng-Sống.
Thôi mình tiếp tục đi thôi, trễ lắm rồi !
( Đạo sĩ dõi nhìn ra xa, nhạc trổi lên nhè nhẹ một lúc rồi nhỏ dần. Vị đạo sĩ lại chợt thấy có ai bên đầu cây cầu nên tiến tới hỏi thăm... Đó là một người cùi đang ngồi gục đầu tuyệt vọng... )
CẢNH BỐN: VỊ ĐẠO SĨ THỨ TƯ GẶP NGƯỜI PHONG CÙI
Đạo sĩ 4: Này anh ơi, tại sao giờ này mà anh lại còn ngồi đây một mình thế này ? ( Im lặng... Đạo sĩ tỏ vẻ thắc mắc, tới gần đưa tay lay nhẹ vai người lạ ) Này, anh có nghe tôi hỏi gì không ? Sao anh lại ngồi đây ?
Người cùi: Ông là ai mà hỏi tôi ? Tôi sống, tôi chết, mặc xác tôi, liên quan gì đến ông mà ông hỏi ! Tôi đợi nước thủy triều lên rồi nhảy xuống cầu tự tử có được không ?
Đạo sĩ 4: Tại sao anh lại chán đời và có ý muốn kết thúc đời mình một cách oan uổng như thế nhỉ ?
Người cùi: Oan uổng cái nỗi gì ! Còn sống nữa làm gì nữa khi thân xác tôi cùi hủi như thế này ? Ai cũng ruồng bỏ tôi, kể cả vợ con tôi. Cái xã hội lạnh lùng này không còn chấp nhận tôi nữa, họ cho rằng trời đất đã nguyền rủa tôi, đã trừng phạt tôi. Họ đối xử với tôi còn hơn là với một con chó ghẻ !
Đạo sĩ 4: Rồi anh tính dùng cái chết để chấm dứt mọi thứ đau khổ trên đời này phải không ? Nhưng theo tôi, anh còn có nhiều lý do để sống hơn là chết kiểu đó, anh có biết không ? ( Đạo sĩ lại gần lay mạnh vai người cùi ) Anh phải sống !
Người cùi: ( Cười khảy... ) Anh phải sống ! Bộ ông định đánh lừa tôi đấy hả ? Hừ ! Cái cuộc đời này là một bóng đêm tăm tối, chẳng còn chút hy vọng gì dành cho một kẻ khốn nạn như tôi...
Đạo sĩ 4: Đây ! Nếu anh cần ánh sáng, thì tôi trao cho anh ngọn đèn để đi đường của tôi. Anh thấy đó, chỉ với một chút ánh sáng nhỏ nhoi được thắp lên như thế này thôi, anh đã thấy bớt lẻ loi và u ám rồi. Anh thử nghe tôi một lần xem nào.
Người cùi: Hừ ! Một ngọn nến leo lét như thế này đâu đã là niềm hy vọng đủ cho tôi tìm lại được cuộc sống khỏe mạnh và lành lặn như ngày xưa ?
Đạo sĩ 4: Đúng, tôi không thể làm gì cho anh hơn, nhưng tôi lại có thể chỉ cho anh tìm gặp một Đấng Toàn Năng, không những Người có thể chữa lành được bệnh tật thể xác của anh mà còn tha thứ hết mọi lỗi lầm của anh bấy lâu nay, kể cả cái ý tưởng định giết đi chính mạng sống quý giá của anh.
Kìa, anh hãy nhìn lên bầu trời, có một ngôi sao sáng đàng kia, đó là ngôi sao báo hiệu Đấng đó đã đến trong cuộc đời này rồi đó. Anh hãy cố gắng nghe tôi, cầm lấy ngọn nến sáng này mà lên đường tìm gặp Người, một Hài Nhi mới giáng sinh, Người sẽ giải thoát cho anh, cho chúng ta khỏi nỗi ám ảnh của sự chết. ( Người cùi ngước nhìn đăm đăm về phía ánh sao như thể bị thu hút, tay cầm nến lần bước đi… )
Lạy Đấng Cứu Tinh là niềm hy vọng của mọi người trên trần gian này, lại thêm một con người đáng thương đã nghe lời con mà hướng về Ngài. Con mong sẽ gặp được Người cùng với những con người tưởng như đã tuyệt vọng này, để cuối cùng, con và họ cũng sẽ nhận được ơn giải thoát nơi Người.
( Nhạc trổi lên nhè nhẹ... Vị đạo sĩ đứng lên, tiếp tục đi mấy bước thì gặp ngay một cô gái quần áo không đứng đắn và phấn son lòe loẹt đang tiến tới sát bên mình, mở lời với giọng thật lả lơi mời chào... )
..............................

Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này: