Một ngày sau tết Dương lịch, mọi người đang vui vẻ và đầy sức sống của những ngày nghỉ tết, vui chơi Noel, tự nhiên đi học thấy chán nản làm sao? Ước chi giờ này vẫn đang là những ngày nghỉ thì vui biết mấy. Nghĩ vậy nhưng trong lòng Nam vẫn không bình thản chút nào, vì những ngày bạn bè nghỉ ngơi, vui chơi, thì Nam vẫn tất bật với công việc làm thêm của mình, dù chỉ mỗi tuần làm bốn buổi tối, nhưng ngày lễ sao mà cô chủ có thể cho nghỉ được khi lượng khách đến đông hơn cả chủ nhật. Ngày đi học, sao có thể bỏ được, phải gắng gượng lên thôi.
Vào trong lớp, thằng bạn thân của Nam thấy vẻ mặt mệt mệt của Nam, liền đến gần hỏi chuyện. Cũng lâu rồi hai đứa nó không gặp nhau, vì Thành luôn đi trễ, về sớm, Thành còn đi làm thêm dữ dằn hơn Nam mà. Thành bắt đầu với câu hỏi ngớ ngẩn:- Nam, tao thấy dạo này mày hình như để ý đến cô tiểu thư kia à?
- Hic, nói gì vậy mày? Làm gì có…
Nam có vẻ ngại ngùng nhìn Thành trả lời, đoạn Nam đưa mắt nhìn Hằng, Hằng đang nói chuyện với tụi bạn gái, vì thế mà có lẽ Hằng không biết được mình vừa được một ánh mắt liếc trộm qua. Thành cũng thấy rõ phản ứng nhìn lén con người ta này của Nam, nhưng biết Nam đang ngại nên không nói gì. Nam hỏi Thành tiếp:- Ủa, mà mày sao hỏi vậy? Tự nhiên nói tao thế.
- Thì thấy mày hay chú ý đến nó, nó cũng hay để mắt đến mày, với nhiều hành động tao thấy nó đang thích mày đó.
- Hic, đoán mò…
- Thiệt mà, tao thấy vậy, mà mày cũng có cảm tình với nó đúng không?
- … thì bạn bè trong lớp…
- Bạn bè trong lớp gì chứ, khai thật đi kưng.
- Nói thiệt mà, không có gì đâu.
- Không tin, tao hôm trước, lâu rồi, thấy mày chở nhỏ đó đi chơi thì phải?
- Hì, chỉ là nó xin về ké thôi.
- Vậy à, nhận rồi đó nha, mày đã chở nó.
- Uhm, bình thường thôi mà, bạn bè trong lớp xin đi xe nhờ thôi mà.
- Hic, thiếu gì tên không nhờ, đi nhờ mày là sao…
- …
Nam có vẻ lúng túng và hơi ngại ngại khi bị Thành tra hỏi quá kĩ càng như thế, nhưng thật lòng, Nam cũng đang thầm yêu Hằng, mà không dám mở lời tỏ tình. Với Nam, giờ đây để có thể tỏ tình được với Hằng như là một chuyện khó khăn dường nào, Nam đang ngần ngại. Mối tình bắt đầu thật là khó khăn và… ngại ngùng, nhất là đối với một chàng trai nhà quê lên thành phố, khoảng cách giữa tầng lớp nông dân và công chức như chiếc cầu dài thăm thẳm mà Nam như không bao giờ có thể vượt qua được. Thế nhưng, tình yêu có gì có thể ngăn cản?- Hôm nay đưa Hằng về nhà nữa nhé, Hằng không đi xe.
- À, hôm nay Nam bận Hằng à, Nam phải ghé chỗ làm luôn, nhưng Nam chở Hằng ra chỗ xe bus nhé.
- Uhm, vậy cũng được. Mà Nam làm gì vậy?
- Nam làm bên phục vụ quán ăn thôi, làm cũng lâu rồi, tuần có mấy buổi thôi à, làm ở đó để còn có thời gian học bài nữa.
- Vậy à. Uhm, chắc cũng mệt ha.
- Cũng mệt xíu, nhưng về ngủ một đêm là hết mệt, hehe.
- Hôm nay tưởng không bận đi làm, tính rủ Nam đi uống nước rồi về, để dịp khác vậy. À mà Nam làm những hôm nào vậy?
- Nam làm vào tối thứ 2, 4 và thứ 6. Ngày chủ nhật thì làm từ chiều đến khuya. Chủ nhật là mệt nhất.
- Uhm, ráng lên.
- …
- Cám ơn Nam nhé, Chúc làm việc vui vẻ.
- Uhm, chào, về nhé, Nam đi đây.
Hai người chia tay, mỗi người mỗi ngả, nhưng Hằng luôn nhìn theo Nam cho đến khi khuất hẳn. Hằng nghĩ về Nam thế nào, thì chắc Nam cũng nghĩ về Hằng như vậy. Giữa hai người có một tình cảm gì đó đang bắt đầu chớm nở, nhưng thật khó để có thể nói một lời tỏ tình, Nam nhút nhát quá. Còn Hằng, không lẽ mình lại ngỏ lời trước? Thật khó khăn cho hai người khi không cùng quê, không cùng tầng lớp. Nhưng tình yêu sẽ làm gần khoảng cách, xoá mờ cấp bậc.