Với sự nhút nhát của mình, Nam thường dành cho mình một chỗ ngồi vào cuối lớp. Ít nói chuyện cũng như giao tiếp với mọi người khiến Nam có ít bạn hơn những người từ quê lên thành phố học. Những buổi học chỉ giải lao mười mấy phút, Nam cứ ngồi ì ra đó mà không mấy vận động hay nói chuyện khiến bạn bè có vẻ hơi tò mà về Nam, điều đó khiến Nam thấy ngại khi ai đó bàn tán về mình.
Một cô giáo luôn để ý đến Nam, và thường xuyên nhắc nhở về vấn đề chỗ ngồi của Nam, nhưng chỉ được một hai hôm rồi đâu lại vào đó, cậu ta lại về với chỗ ngồi quen thuộc chót lớp, về sau, vì kết quả học tập, cũng như những lần kiểm tra, nên không ai nhắc đến vấn đề đó nữa, thế là Nam trót lọt ngồi ở cuối lớp suốt cả năm học.- Nam ơi, có thể giúp Hằng chuyện này được không ?
- Uhm, bạn nói đi !
- Cho Hằng mượn tập viết hôm nay đi, lớp ồn quá, nên Hằng không ghi chép được gì hết ! Nam bạn giỏi thiệt đó, chắc chỉ có bạn là hăng say nhất thôi.
- Khì khì, nói quá vậy Hằng. Vở nè, bạn chép xong trả mình còn học bài nữa nhé.
- Uhm, cám ơn Nam.
- Thôi Nam về đây.
Nói thế rồi, Nam nhảy phót lên chiếc xe đạp và định đạp vù về nhà, nhưng ngoảnh lại thấy Hằng vẫn đứng chờ ai đó hay sao, Nam hỏi:- Sao Hằng chưa về, chờ ai nữa à.
- Uhm, Hằng chờ Ba ra rước về, hôm nay xe hư nên Hằng không đi xe, Ba chở lên trường rồi đi làm, hẹn giờ này chở về mà chưa thấy đến nữa, chắc đang kẹt đường.
Remember when… Nhạc điện thoại vang lên. Một bài nhạc thật hay mà Nam rất thích, nhưng vừa mới nghe được một khút ngắn thì vụt ngắt do Hằng nói chuyện điện thoại.- Alô, con nghe nè ba.
- Uhm, Ba có công việc không đón con đúng giờ được, con đi xe bus về nhé. Hẹn gặp con ở nhà.
- Dạ.
Tút..tút… Hằng bỏ chiếc điện thoại vào túi xách định bước đi ra trạm xe bus. Nam vội hỏi:- Sao bạn chưa về mà còn đứng đây chi vậy?
- Uhm, Ba mình không đến được mình phải đi xe bus về.
- Oh vậy hả, thế lên xe Nam chở ra trạm xe bus nhé.
- Thôi, mình đi bộ được rồi.
- Hì, sao vậy, bạn bè cùng lớp mà, ngại ngùng gì chứ.
Nam đã nói thế rồi, nên Hằng không còn cách nào từ chối, lên xe và Nam chở xa đầu trạm chờ xe bus. Chở Hằng, nhưng Nam vẫn thấy sợ sợ hay sao, Nam không dám nói một lời nói suốt đoạn đường này. Khi ra đến trạm xe bus, Hằng xuống xe, và tấp vào một bên lề.- Cám ơn Nam nhé, về đi trễ rồi, hẹn gặp lại.
- Uhm, không có gì, chào nhé, chúc cuối tuần vui vẻ.
- Uhm, Nam cũng vậy.
Nam vù đạp xe đi, Hằng vẫn còn ngơ ngác nhìn theo Nam cho đến khi khuất bòng trong đám xe cộ tấp nập trên đường đông đúc của ngày cuối tuần và kết thúc giờ làm việc, học hành của nhiều người. Trên đường đi về nhà, lòng cảm thấy lâng lâng, có lẽ đây là lần đầu tiên từ khi vào sài gòn đến giờ Nam chở bạn gái, một cảm giác vui vui lạ thường. Thế nhưng, những gì hôm nay vừa xẩy ra, không chỉ có Nam và Hằng biết, nhưng một số bạn bè trong lớp cũng biết và vì thế, mọi người có thêm một cớ nữa để chọc ghẹo chàng trai nhà quê này.