Chập tối,khi Tiểu Mễ ôm chồng tài liệu đã phô tô xong quay về lầu 5 Phong Viên,nụ cười vẫn nở trên môi cô.Cô hít sâu,mùi vị mùa hè nhiệt liệt mà ấm áp.À,thật sự,một hương thơm thật đẹp!Thực ra dùng "đẹp" để hình dung huơng thơm hình như không phù hợp lắm,nhưng đây là tính từ duy nhất đang hiện lên trong đầu cô.

Cô tìm kiếm nơi tỏa ra mùi thơm.

Trên cửa sổ của phòng nhân viên quản lý,đặt bình hoa thật đẹp.Bình thủy tinh nhỏ bé,nước ngập nửa bình,màu lá xanh đậm,cắm vào là bốn năm bông hoa trắng.Mùi hương tỏa khắp nơi,Tiểu Mễ không tránh khỏi bị thu hút.

"Đây là hoa gì?"

Cô tò mò cẩn thận đưa tay chạm vào bông hoa.

Cô Thành đóng quyển sổ ghi chép lại,ngẩng đầu lên,dịu dàng cười:"Là hoa Di Tử."

"Hoa Di Tử?"Tiểu Mễ nói nhỏ.Trước đây cô chỉ nghe nói đến hoa Di Tử qua sách báo,đều nói là nó thuần khiết lại thơm ngát.Nhưng mà cô không có dịp nhìn thấy.Không nghĩ đến rằng,nó còn dễ thương hơn cả những gì cô nghĩ.

"Thích không?"

"Vâng!Hoa đẹp quá,hơn nữa lại rất thơm!"

Cô Thành đứng dậy,cầm bình hoa Di Tử lên,đặt vào tay Tiểu Mễ,mỉm cười:"thế thì tặng cháu đó.Nhớ là mỗi ngay thay một lần nước,sẽ có thể nở thêm ba bốn ngày nữa."

"Không,không....."Tiểu Mễ vội vàng đặt bình hoa xuống,xấu hổ nói:"Cô Thành,mấy hôm trước cháu bị bệnh cô chăm sóc cháu,tốt với cháu như vậy.....trong lòng cháu.....cháu không biết cảm ơn cô như thế nào......cháu không thể lại nhận bình hoa của cô nữa...."

"Con bé ngốc...."Cô Thành nắm chặt tay Tiểu Mễ."Cháu vừa chuyển đến đây,còn rất nhiều điều không quen,quan tâm đến cháu là điều nên làm.Hơn nữa cô cũng nghe các bạn nói,biết được là cháu cũng chịu nhiều vất vả."

Cô Thành nhìn Tiểu Mễ,mỉm cười:"Tiểu Mễ à,cô quý cháu,từ ngày đầu tiên cháu chuyển đến ký túc,cô đã rất quý cháu.Cho nên,sau này có chuyện gì,nhớ cho cô biết nhé,cô sẽ giúp cháu."

Quầng mắt Tiểu Mễ đỏ lên:"Vâng,cháu biết,cảm ơn cô."Khi cô còn rất nhỏ,mẹ cô đã qua đời,bố cô là bác sỹ của hội chữ thập đỏ,năm nào cũng ở nước ngoài để cứu trợ bệnh nhân và nạn nhân thiên tai.Sự quan tâm của cô Thành giống như một luồng hơi ấm,hội tụ trong cơ thể cô rồi biến thành nước mắt muốn trào ra.

"Cháu cầm hoa mang đi."Cô Thành lại cầm lọ hoa đặt vào tay cô."Nếu thích thì cháu đặt bên cạnh giường,ngửi thấy mùi thơm của hoa,tâm trạng sẽ vui hơn,rồi sức khỏe cũng hồi phục nhanh hơn."

"Vâng!"

Tiểu Mễ không nói gì nữa.Cô hít một hơi,đột nhiên đặt hoa và tập tài liệu trong tay xuống,cô đưa tay ra ôm lấy cô Thành.

"Cô Thành,cháu cũng quý cô!"

Nói xong,mặt cô đỏ lên một chút,rồi cầm lấy bình hoa và tập tài liệu,chạy lên gác.

Cô Thành nhìn bóng hình Tiểu Mễ khuất đi dằng xa,cô mỉm cười,nụ cười nhân hậu.

Trong ký túc không có người.

Tiểu Mễ đặt bình hoa Di Tử lên bàn học,rồi cúi xuống ngửi ngửi.A,tâm trạng vui muốn cất tiếng hát,haha.Giở tập tài liệu ra,cô ngồi xuống,chuẩn bị viết bài luận.Lần này đợi cô làm xong phần sơ bộ của bài luận,nhất định phải để Doãn Đường Diêu tham gia ý kiến,nếu không khi thầy giáo tra hỏi,thì lại bị lộ mất.

Cái bút màu da cam chậm chậm viết ra những nội dung có giá trị.

Cô đọc rất chăm chú.

Ngoài cửa sổ trời càng lúc càng tối.

"Reng reng----"

Đột nhiên tiếng di động kêu làm Tiểu Mễ giật bắn người.

Cô vội vàng nghe máy:"A lô."

"Tiểu Mễ...."

Âm thanh phát ra từ điện thoại làm cô sững người.Có vài giây cô quên mất hít thở,cả người ngồi im,bàn tay nắm chặt lấy cái bút.

"Bố,bố về nước rồi à."Cô thì thầm nói.Từ trước đến nay chỉ có sau khi về nước,bố cô mới nghĩ đến gọi điện cho cô.

"Tiểu Mễ......"Bố cô thở dài,"Sao chuyển trường cũng không nói với ba một câu,tại sao lại chuyển đến chỗ xa như vậy?Số điện thoại cũng thay đổi,nếu không có Hạo Dương giúp đỡ,có phải con không đinh liên lạc với ba nữa?"

"Không a,con nghĩ ba phải tháng 11 mới về nước,không muốn làm phiền ba."Giọng nói của Tiểu Mễ rất khách khí,"Đến đây con đổi số điện thoại sẽ rẻ tiền hơn,con định sau khi ba về nước sẽ liên hệ với ba."

"Tiểu Mễ,mọi việc đã qua nửa năm rồi,con không nên..."

"Ba!"Tiểu Mễ giành nói,"Dạo này ba có khỏe không?Ở Kenya có việc gì vui không?"

"Rất tốt,con yên tâm."Ông bố do dự,cuối cùng thở dài,"Thời tiết phía nam khác phía bắc rất nhiều,con phải tự chăm sóc bản thân nhé,đừng để bị bệnh,đừng để ba phải lo lắng."

"Vâgn."

"Mấy ngày nữa ba sẽ đi Iraq,khoảng ba,bốn tháng."

"Bên đó hình như rất hỗn loạn,ba phải cẩn thận đấy."

"Được,hai chúng ta đều phải tự chăm sóc tốt cho bản thân."Dừng một lúc,"Tiểu Mễ,tiền con còn đủ dùng không".Trước khi ba đi sẽ gửi cho con thêm một khoản nữa.

"Không cần đâu,còn có rất nhiều trẻ em ở các nước nghèo cần khoản tiền đó.Con ở đây đủ dùng rồi."

"Tiểu Mễ,ba xin lỗi con."

"Ba,ba nói gì vậy,"Tiểu Mễ cười,"Con rất tự hào có một người ba như vậy,ba giống như một Thiên Sứ quan tâm đến những người cần giúp đỡ.Hơn nữa,con đã trưởng thành rồi,không giống như lúc nhỏ cứ bám theo ba khóc lóc nữa đâu."

Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu,Tiểu Mễ dường như nghe thấy tiếng thở dài của ba.

"Ba,sao vậy?Con rất khỏe,ba không phải lo lắng."Cô mỉm cười nói.

"Sau này cứ mỗi 2 tháng ba sẽ gọi điện cho con một lần,được không?"

"Vâng,được ạ."

Sau đó,hai người không biết nói gì nữa.Từ lúc 7 tuổi sau khi mẹ mất,lần nói chuyện điện thoại này đã lâu hơn tất cả những cuộc gọi điện nửa năm trước cộng lại rồi.

"Tiểu Mễ,Hạo Dương bên cạnh ba,cậu ấy muốn nói chuyện với con."

"Hạo Dương?"Tiểu Mễ sững người,sau đó có vẻ hoang mang nói:"Không cần đâu,con bây giờ có chút việc......"

Nhưng có một giọng nói đã vọng đến tai cô--------

"Tiểu Mễ!"

Một giọng nói trầm buồn,mang theo những ký ức ác mộng trong quá khứ,vang lên bên tai Tiểu Mễ!

"Tiểu Mễ,cậu nghe thấy mình nói gì chưa?Mình là Hạo Dương!"

Cô nhắm mắt lại,cố gắng để tất cả những ký ức trấn tĩnh lại,cô nắm chặt cái bút trong tay,thở ra một hơi.

"Hạo Dương......"

"Bạn thật là đã chạy trốn hả!Đến cả một lời từ biệt cũng không nói à?!Bạn biết là mình tìm bạn rất vất vả không!Mình nghĩ là bạn mất tích rồi,nghĩ là bạn xảy ra chuyện gì rôi!Việc chuyển trường tại sao lại không thương lượng với mình!"

Tiểu Mễ cắn chặt môi:"Xin lỗi,Hạo Dương....."

"Cậu ta đã chết rồi!Tiểu Mễ,cậu ấy chết rồi!!"Giọng nói hét lên.

"Trịnh Hạo Dương...."Sắc mặt Tiểu Mễ xanh xao.

"Dực chết rồi!Trong phòng xác bệnh viện bạn đã chạm vào thi thể của cậu ấy!Thâm tím lạnh ngắt không có chút sức sống!Cậu ấy chết rồi!Cậu ấy đã chết hoàn toàn rồi!Người đó không phải là Dực!Kể cả có quả tim của Dực thì cũng không phải là Dực!Bạn tỉnh lại đi được không?Lẽ nào bạn thật sực điên rồi!"

Cả người Tiểu Mễ bắt đầu run lên,giọng nói phẫn nộ trong điện thoại cùng bóng tôi ngoài cửa sổ,giống hệt như bàn tay sắc nhọn của ác ma,một cơn ác mộng.

"Tiểu Mễ,bạn quay về đi,Dực đã......"

"Bạn lại nói từ đó nữa."Tiểu Mễ hạ giọng nói,"Nếu như bạn lại nói từ đó nữa,Trịnh Hạo Dương,tôi thề là bạn sẽ không còn là bạn của tôi và Dực nữa."

Bên kia đầu dây vọng lên một tiếng thờ dài.

"Tiểu Mễ...."

"Trịnh Hạo Dương,bạn biết rõ là Dực vẫn còn sống,anh vẫn còn sống trên thế gian này!Chỉ cần anh ấy vẫn còn,kể cả chỉ có một ngón tay,một sợi tóc,tôi cũng sẽ ở bên anh ấy!Tôi đi đâu,tôi khỏe hay không,không cần phải nói với bạn.Tôi yêu Dực,kể cả một nghìn năm,một vạn năm sau,người mà tôi yêu vẫn là Dực.Bạn----quên tôi đi."

"pa" tiếng cúp máy vang lên,cô cố gắng cắn chặt môi,cả người run lên,hương hoa Di Tử tràn ngập không khí làm cô không thể thở được.

Dực......

Tại sao họ đều nói là anh đã chết rồi?Anh rõ ràng vẫn sống,anh vẫn rất khỏe,em có thể nghe thấy nhịp thở của anh,nhìn thấy anh cười,cảm nhận được hơi ấm của anh.Anh vẫn sống,em biết là anh vẫn còn sống,em biết là anh mãi mãi không nỡ rời xa em.....

Nhưng mà......

Tại sao nước mắt chảy dài trên mặt..............

Nước mắt mặn chát,ướt đẫm khuôn mặt,chảy xuống môi.Tim cô lạnh băng băng,cố sức hít thở,nhưng không cảm nhận được không khí,hình như nước mắt tràn ngập tim cô,không còn không gian để hít thở.....

Tiểu Mễ gục mặt trên bàn.

Nghe thấy tiếng khóc,bóng dáng của cô bị ánh đèn chiếu dài dài.Hoa Di Tử yên lặng tỏa hương thơm ngát,cánh hoa trắng toát giống như một cơ thể không còn một giọt máu.

"Ding dong dong~~~~"

Tiếng di động lại kêu lên.

Tiểu Mễ bịt tai lại,cô không muốn nghe,không muốn nghe những lời nói ấy nữa!

Tiếng nhạc di động vẫn không ngừng kêu lên.

Cô cầm điện thoại lên,định lấy pin ra để nó không thể kêu lên được nữa.Đột nhiên,cô nhìn thấy tên của người gọi điện------

"Doãn Đường Diêu"

Là lúc nào nhớ vào máy vậy?Trong nước mắt,trong đầu cô là một khoảng trống.

"Này!Sao không nghe điện thoại!"

"......"

"Nói đi chứ!"

"........."

"Cô đang khóc à?"Tiếng nói của Doãn Đường Diêu có vẻ lo lắng,sau đó phẫn nộ,"Ai làm cô buồn,cho tôi biết!"

"Không có,chỉ là em....."Tiểu Mễ vội vàng lau nước mắt,ho vài tiếng,dừng tiếng nấc trong họng.

"Chỉ là cái gì?"

"Em muốn nhìn thấy anh....."Tiểu Mễ nhắm mắt lại,nhẹ nhàng nói.

"......"Doãn Đường Diêu sững người giây lát,"Này!Buổi chiều vừa gặp nhau mà,hơn nữa buổi tối tôi rất bận,không có thời gian."

".....Hehe,em đùa đấy."

"Thật à?"

"Vâng."

"Thế thì 8 giờ tối gặp nhau ở cổng học viện Kinh Doanh."Doãn Đường Diêu cứng giọng nói.

"......"

"Tôi chỉ cho cô 20 phút!Có chuyện gì thì lúc đó nói!Thế nhé!"

Trong điện thoại vang lên tiếng "bip bip bip"

Hương thơm của hoa Di Tử thoang thoảng bay đến.

Trước bàn học,Tiểu Mễ cố gắng hít thở,tự nói với bản thân phải lấy lại tinh thần!Cô lau nước mắt trên mặt,rồi cười với cái gương trước mặt,mặc dù trong nụ cười vẫn còn nước mắt.

*** ***

Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này: