+ Trả Lời Ðề Tài
Hiện kết quả từ 1 tới 3 của 3

Chủ đề: Khờ dại!

  1. #1
    Tiếng Vọng
    Lan Anh's Avatar
    Trạng thái :   Lan Anh đã thoát
    Tham gia : Mar 2011
    Bài gửi : 471
    Tên thật:
    Lan Anh
    Đến từ: Quê Mẹ
    Sở thích: Thích đủ thứ
    Nghề nghiệp: Nhiều nghề
    Cảm ơn
    3,586
    Được cảm ơn 3,711 lần
    trong 610 bài viết

    Khờ dại


    An là một trong những kẻ khờ nhất trên hành tinh này. Lắm lúc, ngẫm nghĩ sao không ai chia dùm một tí xíu cho An đỡ khờ khạo hơn.


    Ngày ấy An mặc áo đẹp đi chơi. Sang nhà hàng xóm, thằng nhóc bằng tuổi cầm kéo cắt vạt áo, An mặc kệ cho nhóc cắt một đường dài. Đợi nhóc đi xa, An nhìn thành quả của nhóc ta rồi oà lên khóc tức tưởi.

    An bị đi cấp cứu chỉ vì chơi trò Bác sĩ. An dại dột đưa mông cho chị họ lớn hơn hai tuổi, chích ngừa bằng lưỡi viết lá tre. Mỗi ngày An cùng chị họ vui chơi, thân thật thân với lắm trò con nít mãi đến lần sự cố ấy xãy ra. Chắc khiếp sợ nên từ đấy, hình bóng chị hay những gì sau đó trong tiềm thức về cái thuở dại dột biến mất tiêu. Mãi sau này khi thật lớn mới gặp lại. Hú hồn, hú vía!

    Chuyện ngày xưa còn bé, An khờ dại đã đành nhưng lớn lên rồi, An vẫn khờ như thế.

    Trong xóm nhỏ, ngày ấy có chị Vầy, ai cũng bảo chị là con khùng. An thấy thương thương, nói chuyện thấy chị cũng thông minh đáo để đâu đến nỗi để mọi người trêu chọc. Chị lang thang những trưa hè nóng nực, chị đi khắp hang cùng ngõ hẽm. Gặp ai, chị cũng nở nụ cười chào hỏi, rất thân thiện.

    Một lần kia, gặp An chị rất vui. An thầm hỏi, sao thiên hạ gọi chị là con điên? An tự hỏi nhưng không tài nào hiểu được. Mãi một hôm chị vui vẻ kể
    - An, chị có người yêu rồi đó!
    - Thật không? Anh ấy làm gì? Anh ở đâu sao em chưa từng gặp?
    - Mi ngu quá, anh là phi công có ở nhà đâu mà mi gặp.
    - Chà! Oai ghê, chị Vầy hở!
    - An biết không, anh lái một lần hai chiếc máy bay.
    Lạy Chúa, bây giờ con mới biết tại sao!

    Sau lần đó, An không hề gặp lại nên không hiểu chị ra sao? Sống thế nào? Nhưng lâu lâu, ngồi tưởng tượng rồi phì cười. Chuyện sống động, cứ như là thật, chuyện mắc cười chứ có phải chơi đâu!
    Có người biết An thường hay nói chuyện với chị, nên lâu lâu chòng ghẹo.
    - Mi có bị “man man” không?

    Trán An cao, người ta nói cao như dốc Ông Đồn, nên bao giờ cũng cần có mái che bớt. Một lần hai chị dụ khị
    - An ơi, chị cắt tóc cho!
    An khoái đẹp nên đưa đầu cho hai chị thực hành. Một thợ, và một quân sư quạt mo. Cố vấn bảo lấy băng keo dán cho thẳng chứ không thì…cái mái hắn bị so le. Lần đầu tiên thợ mới thực hành, nghe cố vấn khoái chí
    - Chà, phải phải!.
    An đứng yên cho hai chị dán băng keo ngang trước trán.
    - Xẹt, xẹt!
    - Chưa chi tóc đã cắt xong. Phải công nhận sáng kiến thật quá hay, nhờ vậy mái tóc cắt thẳng ghê.
    Hai chị cứ trầm trồ mãi.

    An vào nhà, đứng trước gương soi thử. Cha mẹ ơi, coi có con ngố nào đây trời. Mái tóc cứ y như cục xương bị chó gặm. Và hỡi ơi, mái tây hiên của An nó bay vọt tuốt trên cung trăng.

    An thấy mặt mình kỳ kỳ, lạ lạ. Nhưng vì là đứa vô tâm nên không ý kiến, ý cò, còn hai chị thì hình như bị á khẩu nên chẳng nói được lời nào. Và quá khờ An quên mất mái tây hiên, mãi đến khi ông thầy Điệu phát giác la lên
    - Chà đẹp quá!
    An và chị vừa đến cửa nhà thờ cho buổi tập hát như thường lệ. An quay lưng và chạy vụt về nhà. Quên khuấy mất, mình là chúa sợ ma, chẳng bao giờ dám đi đâu một mình. Nên lâu lâu muốn trêu ghẹo, chị Tú nói
    - Cái con chi mà thiệt lẹ vừa sau lưng hắn như tên xẹt chẳng thấy đâu!

    Chuyện xãy ra, từ rất xa xưa nhưng chẳng ai quên . Và nhờ thế mới nhắc một tí thông tin, đã có người nhận ngay ra "khổ chủ" đã thất lạc tự thuở nào.

    Vì ở rẫy, đất vườn rất rộng, An thích hoa nên ba mẹ cho An một khoảnh rất lớn để lập vườn. An thích hoa hồng nên chỉ trồng một loại.
    Lần đầu tiên có vườn hoa do tay mình tạo dựng, An thích thú lắm. An trồng được 8 bụi hồng, An thương vườn hoa ghê. Nhìn những bụi hồng đâm chồi non, An say sưa ngắm nhìn nó lớn lên từng ngày, thấy thương làm sao. Một lần, nhìn An ngắm những bụi hồng mới đâm những lá non non. Ốc Tiêu ngứa mắt hay sao ấy, xúi dại.
    - Chị An, nhổ lên coi nó mọc rễ ra sao đi?
    Nghe bùi tai, An cũng tò mò muốn nhìn xem rễ nó như thế nào nhưng chưa dám, bây giờ có đồng minh, tại sao không thử? An nhổ lên ngắm cho thỏa tính tò mò, sau đó trồng gốc hồng lại. Những tưởng nó vẫn xanh tươi, chẳng ngờ nó lại héo queo. Thương đứt ruột cũng đành nhổ bỏ, biết làm sao. Ai bảo khờ nghe lời Ốc Tiêu nên đành rán chịu!

    Thời gian ấy, không ngày nào An không đứng ngắm, mặc dù chẳng có gì đáng để nhìn. Lần này phát hiện một gốc hồng bị kiến “xâm chiếm” làm tổ thật lớn ngay gốc. Đang xót thương cho gốc hồng, Ốc Tiêu tinh quái xui.
    - Chị An, lấy nước sôi chế vào cho kiến chết.
    Chẳng cần nghỉ ngợi xa xôi gì cả, An đem ra một ấm nước vừa đun sôi chế vào lũ kiến côn đồ. Kiến lăn quay ra chết ngay, thuốc tiên mà. An mừng quá, định khen Ốc Tiêu sáng suốt, thông minh, lanh trí nhưng nhìn lại thì ôi thôi gốc hồng yêu dấu của An cũng tiêu điều theo đám kiến xâm lăng.

    Sau này, An rời khu vườn yêu dấu, nên quên luôn vườn hoa đầu đời An đã tạo dựng nên cũng hơi nhơ nhớ. Nhớ ơi là nhớ, nhớ bất tận!

    Ốc Tiêu vẫn chứng nào tật nấy, nghĩa là vẫn cứ dụ khị An để cười chơi vậy đó.
    Một lần được nghỉ lễ, về thăm nhà…An đang hí hững khều ổi trên cành để ăn. Ốc Tiêu chạy ra thông báo.
    - Con dê nhà mình có chữa rồi!
    - Thật không?
    - Thật! Dê thèm ăn chua lắm, chị ra hái khế cho dê ăn đi!
    Không suy nghỉ, An hí hững cầm cây cù nèo, khều một rỗ khế chua mang đến cho dê như Ốc Tiêu dặn. Nhà An nuôi dê để…uống sửa. An không uống được nên chỉ dùng bôi lên mặt chút chút. Điệu đàng mà! Nếu…trong uống, ngoài xoa, chắc da đẹp hết biết!

    Thấy An, nhất nhất nghe xúi dại mang đến rỗ khế bự chang, Ốc Tiêu ré muốn bể nhà.
    - Mẹ ơi, chị An cho dê ăn khế nè mẹ!
    Cái con, xui người ta rồi la làng mách mẹ.

    An khờ khạo, nên cứ tưởng ai cũng như ai, nhưng bù lại An được bảo vệ tuyệt đối!

    Lần đầu tiên, An ra Huế thăm cậu. Thời điểm ấy, lại là mùa hè rất khó khăn để mua được vé chính thức, nên mua được vé. Chao ơi, nhiêu khê lắm!

    Chị Du đăng ký trước, đến ngày hẹn An xếp một hàng dài lê thê, nhìn chao ơi là ngao ngán. Ngồi đợi đến mõi mòn!

    Ốc Tiêu ra tay thu xếp hành lý cho An và nhắc nhở.
    - Chị An nhớ canh chừng cẩn thận kẻo mất hành lý!
    Vì Ốc Tiêu căn dặn nên lên tàu lửa, An chẳng dám rời túi hành trang. An ôm khư khư như mán lên thành phố, nhìn chẳng giống ai!

    An một mình khăn gói lên đường, đang nằm khèo đọc truyện đợi giờ ra ga xe lửa đi Huế bỗng cu Thi xuất hiện
    - Mi đi đâu đây?
    - Chị Tú dặn lên coi chừng chị có đi Huế thật không?
    Phải công nhận, hôm xếp hàng mua vé. An thấy nãn lòng, cũng có dự định nếu không mua được vé sẽ đi miền Tây chơi. Chị Tú hiểu An ghê nên cho cu Thi lên kiểm tra, thăm dò sự tình.

    Bây giờ, một mình lưu lạc nơi xa, An vẫn chưa khôn khéo. An thích ai, hay giận ai, nó hiện rõ trên khuôn mặt. Và An biết một điều là An sống rất thật, nên vẫn sống thoải mái mà không e ngại, hay chẳng tí lo âu.

    Tạ ơn Chúa! Con là đứa khờ khạo, ngu ngơ trong cuộc sống nhưng Chúa vẫn thương và luôn gìn giữ.

    Tạ ơn Chúa đã cho con môt cuộc sống an nhiên, và tự tại. Tạ ơn đời đã cho An sự trưởng thành hơn trong cuộc sống. Càng sống, tuổi đời càng chồng chất. An càng thấy mình vẫn chưa mấy khôn ngoan. Thôi thì tự an ủi: “Con cái thế gian, khôn ngoan hơn con cái sự sáng” cho đỡ tủi thân vậy!

    Lan Anh

    Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này:

    Thay đổi nội dung bởi: Lan Anh, 06-08-2013 lúc 08:47 AM
    Tâm hồn Bình-An là nguồn sống cho thể xác
    Prov 14:30

  2. 16 thành viên đã cảm ơn Lan Anh vì bài viết này:

    3T_thanhtuyen (11-07-2011),allihavetogive (11-07-2011),G7 (11-07-2011),Padre Paolo (13-07-2011),Phù thủy nhỏ (13-07-2011),shinzy_ho (03-05-2013),Sky (14-07-2011),smiles (11-07-2011),sonlamkp (16-07-2011),Tâm Nhiên (13-07-2011),Teresa Nhỏ Bé (11-07-2011),Thánh Thư (11-07-2011),tho ngoc (13-07-2011),thuyvu (13-07-2011),Tin Yeu (12-07-2011)

  3. #2
    Đầy tớ vô dụng
    allihavetogive's Avatar
    Trạng thái :   allihavetogive đã thoát
    Tham gia : Jul 2010
    Bài gửi : 1,036
    Tên thật:
    Giuse Phạm Đăng Vinh
    Đến từ: Gx Hàng Xanh
    Sở thích: Cafe-8-Online
    Nghề nghiệp: Bảo trì
    Cảm ơn
    5,276
    Được cảm ơn 7,494 lần
    trong 952 bài viết
    Mèn ơi, chị Lan Anh kể chuyện dễ thương ghê, All đọc mà cứ nghĩ đang đọc truyện Nguyễn Nhật Ánh, hihi. Ngẫm lại All thấy mình cũng khờ khạo lắm, gặp ai cũng tin, ai nói gì cũng nghe. Có nhiều anh em All coi như là bạn thân, là tri kỉ, nhưng họ nói xấu sau lưng All, All cũng không biết, chỉ nghe nhiều người bảo là mấy người mà All chơi thân còn nói All thế này thế nọ, không biết có nên tin All hay không... Biết vậy thôi, nhưng All vẫn không ghét được họ, vẫn vui tươi và hết mình, biết đâu họ nghĩ lại? Xem phim "Người giàu cũng khóc", All nhớ mãi một câu: "Đừng bao giờ đặt dấu chấm hết cho những người đang sống!", và All lấy đó làm tâm niệm, không dám "đóng đinh" ai vào những việc họ đang làm, All luôn nghĩ tương lai tất cả sẽ đổi thay, người xấu thành người tốt và người tốt thành người xấu không biết chừng, cuộc đời All đã chứng kiến nhiều rồi. Chính bản thân All cũng có một quá khứ "tày trời" đó thôi. Cho nên thôi kệ, mặc ai nói mình khù khờ, dở hơi, cứ sống vui và yêu đời yêu người, miễn lương tâm mình thanh thản, chị nhỉ!
    ¤*¨°·.¸¸.°¨*¤
    Hãy yêu như
    *(`'·.¸(`'·.¸*¤*¸.·'´)¸.·'´)*
    »~:¤.·º`·.Jesus.·´º·.¤:~«
    *(¸.·'´(¸.·'´*¤*`'·.¸)`'·.¸)*

  4. 13 thành viên đã cảm ơn allihavetogive vì bài viết này:

    hoamaudon (11-07-2011),Lan Anh (12-07-2011),Padre Paolo (13-07-2011),Phù thủy nhỏ (13-07-2011),shinzy_ho (03-05-2013),smiles (11-07-2011),sonlamkp (11-07-2011),Tâm Nhiên (13-07-2011),Thánh Thư (11-07-2011),tho ngoc (13-07-2011),thuyvu (13-07-2011),Tin Yeu (15-07-2011),vi_enri (14-07-2011)

  5. #3
    Tiếng Vọng
    Lan Anh's Avatar
    Trạng thái :   Lan Anh đã thoát
    Tham gia : Mar 2011
    Bài gửi : 471
    Tên thật:
    Lan Anh
    Đến từ: Quê Mẹ
    Sở thích: Thích đủ thứ
    Nghề nghiệp: Nhiều nghề
    Cảm ơn
    3,586
    Được cảm ơn 3,711 lần
    trong 610 bài viết
    Cám ơn All đã chia sẻ "sự khờ dại" của mình. Ít ra, LA có đồng minh cũng đỡ buồn.
    Thôi thì kệ mặc ai chê, ai cười cũng không sao.
    Chỉ biết rằng mình sống thật tâm, không gian trá, không chơi xấu, hay "góp ý, sửa sai" sau lưng.
    Mình sống sao, không thẹn với lương tâm là được.
    Chỉ sợ sống không đẹp lòng Chúa, chứ với người thường làm sao cho vừa lòng hết mọi người. "Ở rộng người cười, ở hẹp người chê".

    Chị ái mộ tác giả Nguyễn Nhật Ánh vô cùng tận, cho đến bây giờ vẫn còn ái mộ.
    Hôm nào, chị và All đi kiếm tác giả NNA xin chữ ký nhé!

    Chúc All tìm được niềm vui trong phó thác, trong tin yêu của Chúa.
    Thay đổi nội dung bởi: Lan Anh, 06-08-2013 lúc 08:49 AM
    Tâm hồn Bình-An là nguồn sống cho thể xác
    Prov 14:30

  6. 7 thành viên đã cảm ơn Lan Anh vì bài viết này:

    Padre Paolo (13-07-2011),Phù thủy nhỏ (13-07-2011),shinzy_ho (03-05-2013),sonlamkp (13-07-2011),Tâm Nhiên (13-07-2011),tho ngoc (13-07-2011),thuyvu (13-07-2011)

+ Trả Lời Ðề Tài

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình