Một khuôn mặt tiêu biểu cho “trường phái thánh thiện Torino”


Thánh thiện không thể đo lường được. Chỉ mình Thiên Chúa biết được chiều sâu và bí mật của sự thánh thiện. Tuy nhiên có những vị thánh suốt đời đứng sau hạâu trường, trong khi những vị thánh khác do bởi những cống hiến nổi bật cho Hội thánh và xã hội, lại thu hút sự chú ý của tín hữu. Chắc chắn Don Bosco thuộc loại thứ hai này. Đức Ông Giuse de Luca, một học giả uyên bác và lỗi lạc, một người am tường về đời sống tôn giáo của nước Ý, đã viết về ngài như sau : “Trong lịch sử nước Ý thế kỷ XIX, Gioan Bosco về phương diện thánh thiện không thua kém gì Alexandro Manzoni trong lãnh vực văn chương và Camillo di Cavour trong chính trị, và điều này có ý nghĩa nhiều lắm”.

Lối so sánh này còn phải tranh luận. Tuy nhiên, sự thật vẫn đứng vững là Don Bosco quả là một trong những khuôn mặt tiêu biểu nhất của cái từng được gọi là “trường phái thánh thiện Torino”. Trong khoảng thời gian chưa đầy mọât thế kỷ, trường phái này đã sản sinh ra trên 60 vị thánh, chân phước và đầy tớ Chúa. Mẫu số chung của các Vị này có thể tóm gọn trong hai chữ: Lao động và cầu nguyện. Theo sự đánh giá của các nhà chuyên môn, trường phái này được biểu trưng bằng chủ thuyết hòa hợp (Syncretism) và thực dụng (Pragmatism). Như thế, nó bắt nguồn sâu đậm từ tính khí của người miền Piémont. Thêm vào đó, trường phái còn nổi bật về sự quân bình thực tiễn của lương tri, về tinh thần truyền thống, không gạt bỏ óc sáng tạo liều lĩnh và tinh thần sáng kiến lớn lao. Nó còn cho thấy rõ môt năng lực đáp ứng tích cực các nhu cầu của Hội thánh, đồng thời biết lưu tâm tới các dấu chỉ của thời đại. Thành viên của trường phái này phần đa là các linh mục. Đức Phaolô VI trong bài diễn từ lễ phong Chân phước cho cha Lêonardo Murialdo đã vẽ ra một bức tranh rõ nét “trường phái thánh thiện Torino” ở thế kỷ trước đã cống hiến cho Hội thánh một linh mục thánh thiện biết trung thành với giáo lý lành mạnh và truyền thống chân chính, một con người của kinh nguyện và khổ chế, trung thành hoàn toàn với nếp sống vạch ra cho các linh mục. Tuy nhiên, cũng chính vì ngài trung thành, ngài cảm thấy nguồn năng lực và nhiệt tình mới bừng lên trong lòng ngài, và ngài hiểu ra rằng có nhiều vấn đề thạât cấp bách và nghiêm trọng quanh ngài đang đòi ngài phải chú tâm tới. Chúng ta sẽ không đi tìm những ý tưởng mới lạ nơi ngài, phải hơn, chúng ta sẽ tìm kiếm nơi ngài những đường lối mới để làm việc tông đồ. Hành đọâng và lao động là những cái làm ngài nổi bật lên. Được Thánh Thần thúc đẩy từ bên trong và được mời gọi từ bên ngoài tìm ra những đường lối mới để thực thi Đức ái. Vị linh mục lý tưởng này, hiến mình cho những vấn đề thực tiễn. Thế là, không dựa vào nguồn lực nào khác ngoài nguồn lực của Chúa Quan phòng, ngài lao mình vào một cuộc mạo hiểm mới, ngài lập một Tu hội mới theo mẫu của sự trung thành trước kia của ngài và dựa theo những đòi hỏi hiển nhiên và cấp thiết của sự tiến bộ nhân loại”. Điều này cũng đúng cho Cottolengo và Cafasso là những vị đã được phong Hiển thánh. Đúng cho cả Allamano và Lanteri là những người nối gót. Nhất là đúng với Don Bosco, khuôn mặt vĩ đại và tiêu biểu mà tất cả đều rất quen thuộc.

Tinh thần gia đình thật trổi vượt trong trường phái Torino và rất nhiều điều giống nhau nơi các Đầy tớ Chúa, không có nghĩa là có sự đồng điệu. Mỗi vị thánh có hình ảnh riêng, phong cách riêng, cá tính riêng, và mỗi vị thực thi một sứ mệnh riêng của mình. Các ngài ngang tầm nhau nhưng lại khác nhau. Chẳng hạn, Don Bosco không phải là Cafasso, cho dầu là xét về những thiên phú nơi bản thân hay lịch sử, hoặc xét trên sự kiện ngài là Đấng sáng lập ra một Tu hội. Là Đấng lập dòng có nghĩa là có một chiều kích đặc biệt về sự thánh thiện và có một đặc sủng riêng. “Chính đặc sủng của các vị lập dòng là một kinh nghiệm về Thánh Thần, được truyền cho các đồ đệ để họ sống, bảo tồn, đào sâu và không ngừng làm phát triển đặc sủng ấy sao cho phù hợp với thân mình Chúa Kitô liên tục trên đà tăng trưởng” (Mutuae Relationes, 11).

Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này: