Hiện kết quả từ 1 tới 10 của 17

Chủ đề: Trót yêu một tu sĩ

Threaded View

  1. #1
    Trạng thái :   Katherine đã thoát
    Tham gia : Aug 2011
    Bài gửi : 16
    Tên thật:
    Phương Uyên
    Đến từ: Hải Phòng
    Sở thích: chơi đàn tranh, vẽ
    Nghề nghiệp: nhạc công
    Cảm ơn
    234
    Được cảm ơn 224 lần
    trong 24 bài viết

    Trót yêu một tu sĩ

    một câu chuyện tình yêu có thật mà cứ như trong mơ.



    Anh còn nhớ không, mình gặp nhau lần đầu vào một buổi tối bình thường như bao buổi tối mùa hè khác. Nhưng có lẽ khi đó, cả hai ta đều không ngờ rằng đấy lại là buổi tối bắt đầu cho định mệnh ngang trái của chúng ta. Cho đến bây giờ, sau 5 năm cùng với bao biến động đã đến và đã qua, em ngồi một mình trong căn phòng riêng vắng lặng và nhớ anh đến da diết. Em vẫn nghĩ rằng, nếu buổi tối hôm đó chúng ta không gặp nhau, thì có lẽ mọi chuyện đã khác… Nhưng cái gì đến cũng sẽ phải đến, đúng không anh?
    Tháng 6 năm 2006….
    Em tham gia nhóm cầu nguyện này đã được gần một năm, một đứa bạn thân cùng lớp rủ em đi và từ đó em vẫn luôn đi cầu nguyện vào mỗi buổi tối. Từ khi tham gia nhóm cầu nguyện, em rất vui, vì ở đây mọi người đều rất hòa đồng, luôn cùng nhau chia sẻ lời Chúa và cả những khó khăn, vui buồn trong cuộc sống. Không phân biệt già trẻ, lớn bé, giàu nghèo, dường như tất cả là một gia đình vậy. Anh có cảm nhận thấy điều đó không? …Và buổi tối hôm đó, anh xuất hiện ở nhóm cầu nguyện như một định mệnh dành cho hai chúng ta. Không biết lúc đó anh nghĩ gì, nhưng thú thật em không có nhiều ấn tượng lắm về anh. Em chỉ nghĩ rằng chắc là có thêm người mới thì nhóm sẽ càng đông vui hơn. Vậy mà chúng ta đã trở nên thân thiết từ bao giờ, em cũng không rõ nữa. Sau nhưng lần nói chuyện, em nhận ra anh thật dễ gần chứ không giống như vẻ bề ngoài hơi lạnh lùng của anh. Những câu nói của anh luôn khiến cho người khác phải cười, và cái cách anh nô đùa với mấy đứa nhỏ cũng thật đáng yêu…Ba tháng cùng nhau trải nghiệm, cầu nguyện, chia sẻ, tâm sự, cùng vui đùa, đã kéo chúng ta lại gần nhau hơn. Em đã nhận thấy một thứ tình cảm rất đặc biệt đang lớn dần trong lòng mình và em tự hỏi phải chăng anh cũng đang dành tình cảm cho em. Cả hai chúng ta có lẽ đều đã nhận ra tình cảm dành cho nhau trong thời gian qua. Rồi cái ngày em mong đợi đã đến, hôm đó anh đang ở Hà Nội, như mọi ngày em vẫn chờ điện thoại của anh. Em biết anh sẽ gọi và như có một linh cảm, em cảm giác rằng hôm nay sẽ là một ngày đáng nhớ. Mặc dù có dự cảm trước nhưng em vẫn thấy vô cùng bất ngờ và hạnh phúc khi nghe anh nói rằng: “ anh thích em”, “ Anh yêu em”. Anh hứa cuối tuần anh sẽ về và sẽ dành thật nhiều thời gian ở bên em, chúng ta sẽ cùng đến nhà thờ để xin Chúa chúc lành cho tình yêu này. Em hạnh phúc lắm, và rất mong ngày được gặp anh. Em bắt đầu mơ ước những tháng ngày tươi đẹp sắp tới của hai đứa mình. Lúc đó, đối với em, anh là tất cả những gì tuyệt vời nhất. Lần dầu tiên em trao trọn trái tim mình cho một người con trai, anh giống như một thiên thần vậy. Những ngày sau đó, em sống như người trên mây, với nụ cười hạnh phúc luôn nở trên môi. Em đặt vào nơi anh tình yêu tuyệt đối và chân thành nhất, lòng tin tưởng sâu sắc cùng niềm hy vọng lớn lao…Em những tưởng rằng anh chính là tình yêu đầu tiên và cũng là tình yêu cuối cùng của em. Có phải ai lần đầu biết yêu cũng có suy nghĩ như vậy không? Em chỉ biết rằng mình hạnh phúc quá đỗi, em tạ ơn Chúa vì Ngài đã mang anh đến bên em, đã cho chúng ta gặp nhau và yêu nhau… Nhưng hạnh phúc thường không lâu bền, thực tế cuộc sống là như vậy. Em mới chỉ tận hưởng nó được vài ngày, thì hôm đó anh nhắn tin cho em và nói rằng: “ tình yêu của chúng ta không được Chúa chúc phúc”. Em bắt đầu lo sợ và hoang mang, anh nói thế có ý gì đây? Em vội vã hỏi anh và nhận được câu trả lời như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào trái tim đang hừng hực cháy bỏng yêu thương của em. Anh nói rằng: “ Chúa đang gọi anh rồi, và anh sẵn sàng từ bỏ tất cả, gia đình, bạn bè, sự nghiệp và cả em nữa để đi theo ơn gọi…” . Em chết lặng đi trong nỗi bàng hoàng, như không tin vào những gì anh đang nói. Em còn tự phủ nhận rằng những gì anh vừa nói không phải là sự thật. Trái tim em bắt đầu gào thét trong nỗi đau: “ Không thể như vậy, anh không thể bỏ rơi em. Thế còn lời nói yêu em mà anh đã nói thì sao? Chẳng lẽ anh nói dối, chẳng lẽ anh không hề thật lòng, chẳng lẽ anh chỉ xem em là trò đùa cho vui? Chẳng lẽ tình cảm mà chúng ta có trong suốt thời gian qua đối với anh chỉ là vô nghĩa?...” Hàng trăm câu hỏi nổ tung trong đầu em, nỗi đau đớn bóp nghẹt trái tim em…Em phải làm gì bây giờ? Em khóc ròng rã suốt mấy ngày, lúc anh về, em còn chẳng muốn nhìn mặt anh. Em thất vọng về anh quá, nhìn thấy anh là em không thể cầm được nước mắt. Anh biết không, cảm giác hụt hẫng như bị ai đẩy xuống một hố sâu không đáy, em cứ rơi, và càng rơi thì càng đau đớn, em tưởng chừng mình có thể chết ngay lúc ấy. Cuối cùng, em quyết định nói chuyện rõ ràng với anh, em vẫn muốn nghe một lời giải thích từ phía anh, hay chính xác hơn là em hy vọng anh thay đổi quyết định của mình. Nhưng điều đó là không thể, khi em hỏi anh có thật lòng yêu em không. Anh đã nói rằng tình cảm của anh là chân thật, không phải đùa vui. Và em muốn anh chứng minh cho em thấy sự chân thật đó, nhưng anh đã không làm được. Ánh mắt của anh nhìn em lúc đó, như thể nói lời xin lỗi, nó giống như muôn ngàn mũi kim đâm sâu vào lòng em. Anh nói rằng: “ em yêu anh nhiều như thế sao? Anh cảm động quá.” Anh có biết em cảm thấy thế nào khi nghe anh nói vậy không? Em cảm thấy mình đang được anh thương hại, em đáng thương quá hay sao, tình yêu em dành cho anh chỉ có thể khiến anh cảm động thôi à? Em càng buồn hơn, khi biết ngày hôm sau anh sẽ trở lại Hà Nội thu xếp công việc để vào nhà dòng. Vậy là chúng ta mất nhau từ đây rồi, phải không anh? Mối tình đầu tuyệt đẹp của em, anh biết không, từ lúc anh nói yêu em cho đến lúc nói lời chia tay chỉ vỏn vẹn có 5 ngày thôi, vậy mà tình yêu đó đã theo em suốt 5 năm rồi đấy. Chưa một khi nào em quên được anh, từ ngày anh ra đi, cuộc sống đối với em là một màu ảm đạm. Từng đêm thức giấc vì nhớ anh, rồi lại khóc thầm trong bóng tối. Kể cũng lạ, chúng ta còn chưa có dịp để hẹn hò như một đôi tình nhân, tình cảm cũng chưa có nhiều thời gian vun đắp, vậy mà em không thể xóa nổi hình bóng anh trong trái tim mình. Mỗi lần nhớ anh quá, em lại viết hết nỗi nhớ đó vào một cuốn sổ, em coi như đó là đang tâm sự với anh. Cứ như thế, em ôm ấp nỗi nhớ anh suốt 5 nam qua. Bạn bè từng khuyên em nên thử đón nhận tình cảm của người con trai khác. Em cũng đã từng muốn quên anh, vì em thường bị khó thở mỗi khi nỗi nhớ anh quá da diết, giống như người bị hen suyễn vậy, em không thể thở, cảm giác đau nhói ở ngực và tắc nghẹn ở cổ, khiến em không thể hô hấp bình thường được. Tuy cái cảm giác khó thở đó không kéo dài, nhưng mỗi lần như thế em rất đau và khó chịu. Có lẽ đó là bệnh tâm lý, phải không anh? Em không muốn bản thân mình bị hành hạ như vậy, nên em cũng đã thử mở lòng đón nhận tình cảm của người khác, nhưng em nhận thấy chẳng có một ai thật lòng với em cả, người thì lừa dối em, người thì chỉ muốn lợi dụng em. Dần dần, em mất tin tưởng vào hai chữ tình yêu, em cảm thấy nó không có thật trên đời, và dường như quá xa vời với em. Chỉ có nỗi nhớ anh là không bao giờ thay đổi trong suốt 5 năm qua. Dù chúng ta không liên lạc với nhau kể từ ngày anh bước chân vào nhà dòng, nhưng em biết anh vẫn luôn quan tâm tới em, anh thường hỏi thăm về em qua những người quen. Còn em thỉnh thoảng cũng nghe vài người quen nói đến anh, rằng anh đã chuyển vào nhà dòng trong Sài Gòn để học và chuẩn bị vào nhà tập. Nhưng tuyệt nhiên em chưa từng hỏi thăm về anh, vì đối với em, anh đã luôn hiện diện trong tim rồi, không cần phải hỏi thêm gì nữa…
    Và rồi, số phận cũng cho chúng ta cơ hội gặp lại nhau, lại là một buổi tối mùa hè bình thường như bao buổi tối khác.
    Tháng 6 năm 2011….
    Em nhận được tin nhắn từ một số máy lạ: “ Anh là P đây, em khỏe không?”. Em giật mình và đánh rơi cả chiếc mấy điện thoại, em không chắc đó là anh. Vì em cứ nghĩ rằng chúng ta sẽ chẳng bao giờ có cơ hội gặp lại nhau nữa, và biết đâu anh đã quên em mất rồi. Em muốn xác nhận lại xem có đúng là anh đang nhắn tin cho em hay không?Vì anh ở trang nhà dòng đâu có được dùng điện thoại di động. Và anh đã gọi cho em, khi nghe được giọng nói vừa thân quen vừa lạ lẫm của anh, em đã bật khóc, sau đó lại cố giữ cho giọng nói được bình thường để nói chuyện với anh. Thì ra, anh đã trải qua 1 năm ở nhà tập và được khấn lần thứ nhất, bây giờ anh đang được về thăm nhà 2 tuần. Em rất vui vì anh còn nhớ tới em. Anh hẹn em đi uống nước và cùng nhau tâm sự. Em háo hức mong chờ đến hôm đó lắm, em chỉ muốn được nhìn thấy anh, được gần bên anh, trò chuyện cùng anh, cho vơi đi nỗi nhớ thương mà em đã ấp ủ suốt 5 năm qua. Thế rồi ngày đó cũng đến, gặp anh mà em vừa muốn cười vừa muốn khóc, anh gầy và đen đi nhiều quá. Chắc cuộc sống trong nhà dòng không được thoải mái như hồi còn ở nhà, em ngồi bên anh và nghe anh kể chuyện về những năm tháng trong nhà dòng và ở nhà tập. Em chỉ muốn nghe anh nói mãi, chỉ muốn giây phút chúng ta ở bên nhau kéo dài thêm ra. Anh nói rằng: “ Em thay đổi nhiều quá, xinh đẹp hơn trước rất nhiều.” Cũng đúng thôi, 5 năm đã trôi qua rồi, em đâu còn là cô bé 19 tuổi ngây ngô ngày nào nữa, giờ em đã là một phụ nữ, tuy không đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành, cũng không phải là tuyệt thế mỹ nhân, nhưng cũng thuộc vào hàng xinh đẹp, đáng yêu, có nhiều “ cây si” theo đuổi. Nhưng tất cả nhũng điều đó chẳng có ý nghĩa gì với em cả, vì người mà em yêu thương mong nhớ đâu có cần đến em, vậy thì xinh đẹp để làm gì?
    Cuối cùng thì mong muốn của em đã được thực hiện, anh đã đồng ý vẽ tặng em một bức chân dung của chính em. Trước đây anh học đại học Kiến trúc nên vẽ rất đẹp, anh có còn nhớ 5 năm trước, khi chuẩn bị vào nhà dòng anh đã tặng em bức vẽ chân dung Đức Mẹ Sầu Bi không? Em vẫn giữ cẩn thận, em thường treo ở đầu giường của mình, và hay ngồi lặng lẽ ngắm nhìn đôi mắt buồn của Đức Mẹ. Anh vẽ đẹp quá, khiến cho em cảm nhận được nỗi buồn của chính mình trong đôi mắt sâu thẳm ấy. Buổi hẹn để chia tay anh trở lại nhà dòng, em đã chơi một bản nhạc Trung Quốc rất hay để tiễn biệt anh. Bản nhạc đó tên la “ Tình Nhi Nữ”, đó là một bản nhạc được sử dụng trong bộ phim Tây Du Ký, tập phim Đường tăng ở Tây Lương Nữ Quốc – một đất nước chỉ có phụ nữ. Khi đó, Nữ vương của đất nước này đem lòng yêu thầm Đường Tăng và chính Đường Tăng cũng yêu vị Nữ vương này. Nhưng vì nghĩ đến thân phận là người tu hành của mình và còn nhiệm vụ đi lấy chân kinh, nên Đường tăng đành dứt áo ra đi và chỉ buông lại mấy tiếng : “ xin hẹn kiếp sau” với vị Nữ Vương. Trường đoạn chia tay của hai người trong tập phim này là một trong những trường đoạn cảm động nhất, và đó cũng là lúc bản nhạc “ Tình Nhi Nữ” được cất lên. Em cảm thấy mình thật giống với vị Nữ vương đó, đứng nhìn theo bóng dáng người mình yêu dần xa khuất, mà hai hàng lệ cứ tuôn rơi. Đây cũng là bản nhạc em muốn tặng anh từ rất lâu rồi, nhưng chưa có dịp chơi cho anh nghe, tuy nó hơi buồn nhưng cả nỗi lòng yêu thương nhung nhớ của người nhi nữ như em được gửi vào đó. Bản nhạc này em chơi trên đàn tranh nên nghe rất da diết, anh nói rằng: “ có lẽ không ai có thể chơi được bản nhạc này hay và đúng tâm trạng như em”.
    Ngày hôm sau anh lên đường là một ngày mưa rơi không ngớt, cơn mưa rào suốt từ sáng sớm đến tối mịt, có phải trời cũng đang khóc thương cho tình yêu của chúng ta không anh nhỉ? Giây phút chia tay đã tới, anh nhẹ nhàng ôm em vào lòng, còn em thì chỉ muốn ghì chặt lấy anh, chỉ muốn giữ anh ở lại, chỉ muốn vòng tay ấm áp đang ôm em sẽ không bao giờ buông lơi. Nhưng anh phải đi rôi, em phải chấp nhận hiện thực này, em cố kìm nén để không khóc trước mặt anh, em muốn cười khi vẫy tay chào anh. Em không muốn anh phải suy nghĩ về em, đối với em như thế đã là mãn nguyện lắm rôi, em đã được nghe anh nói lại lần nữa rằng: “ anh yêu em”. Chỉ cần như thế thôi, chỉ cần em biết anh luôn yêu em như thế là quá đủ, em không dám mơ ước gì hơn khi anh đã là một tu sĩ. Dù chúng ta có xa nhau mãi mãi, nhưng trái tim chúng ta vẫn luôn có hình bóng của nhau, phải không anh? Mỗi khi em nói với anh rằng: “ em biết anh còn yêu em rất nhiều:”, thì anh lại bảo rằng: “ anh yêu Chúa nhiều hơn em”. Nhưng em biết, vị trí của em trong lòng anh sẽ chẳng bao giờ thay đổi. Như thế là được rồi, em cũng sẽ luôn gìn giừ hình bóng của anh trong trái tim mình, mãi mãi sẽ là như thế. Vì em biết mình sẽ chẳng bao giờ quên được anh, dù em có cố gắng thế nào đi nữa, em chỉ mong tình yêu của mà chúng ta dành cho nhau sẽ còn mãi mãi. Bóng anh đã khuất sau con đường, em ngồi sụp xuống đất, bật khóc nức nở, nước mắt hòa với nước mưa thấm đẫm chiếc áo em đang mặc và chảy vào lòng em muôn ngàn nỗi xót xa. Em nhớ anh quá, em đã trao cho anh cuốn sổ mà em đã viết vào đó mỗi khi nhớ anh trong suốt 5 năm qua. Em chưa từng nghĩ sẽ có ngày anh đọc được nó, nhưng thật không ngờ nó vẫn có thể đến được tay anh. Đọc cuốn sổ đó anh sẽ hiểu, trong 5 năm thiếu vắng anh em đã sống thế nào, tình yêu của em đối anh vẫn luôn như ngày đâu tiên anh nói lời yêu em. Em đã khóc vì nhớ anh suốt 5 năm qua, em cứ tưởng mình chẳng còn nước mắt nữa, vậy mà em vẫn có thể khóc nhiều đến thế. Em chưa bao giờ dám trách Chúa, vì đã đưa anh tới bên em rồi lại đem anh đi, cũng chưa bao giờ em trách anh, em yêu anh còn chưa hết thì làm sao dám trách anh. Có trách thì chỉ trách em đã yêu anh quá nhiều và quá sâu nặng.
    Tình yêu quả thật kỳ diệu, nó có thể làm cho con nguoi vô cùng hạnh phúc, nhưng ngay sau đó có thể khiến ta tột cùng đau khổ. Nhưng không một ai có thể từ chối được tình yêu, dù gì thì chúng ta cũng chỉ là con người. Chúc cho tất cả những cặp đôi yêu nhau thật lòng, sẽ không bao giờ phải xa cách, sẽ luôn mãi ở bên nhau. Nguyện xin Chúa đừng chia cách, nhưng xin hãy chúc phúc và gìn giữ cho những tình yêu chân thành.

    Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này:


    No Avatar

     19:12, 7th Aug 2018 #3821 

    Chị ơi, em đang trong hoàn cảnh như 8 năm trước của chi , em có thể nói chuyện cùng với chị được không

    No Avatar

    An nhiên

     17:08, 26th Feb 2023 #3838 

    Chào chị! Tuy bài viết đã lâu nhưng giờ e mới đọc thấy và chia sẻ Giống như chị, e cũng có mối tình với tu sĩ. Không biết là có nhiều may mắn hơn chị không?! Mà e và a ấy yêu nhau và bên nhau r



  2. 36 thành viên đã cảm ơn Katherine vì bài viết này:

    3T_thanhtuyen (27-08-2011),allihavetogive (27-08-2011),An nhiên (26-02-2023),bomngat (01-10-2011),Diamond (01-10-2011),Doan Quan (27-08-2011),echcon1690 (27-08-2011),heocoi (27-08-2011),hoamaudon (02-10-2011),J love Y (27-11-2011),M.Goretti Ngan (22-01-2014),Mai Cồ (27-08-2011),Mai Tín (16-06-2012),maria_thtruc (27-08-2011),Mart.TanNguyen (22-10-2011),meiling (28-11-2011),mentostrinh (02-10-2011),newmoon (27-08-2011),nguahoangtvt (07-03-2012),Padre Paolo (29-08-2011),Pham Du (27-08-2011),Phù thủy nhỏ (29-08-2011),phuc_vanda (03-10-2011),pucca_291090 (27-08-2011),rose_knight (02-10-2011),Sky (27-08-2011),smiles (27-08-2011),sonlamkp (27-08-2011),Tam2011 (27-11-2011),Taurus (30-08-2011),Teresa Nhỏ Bé (27-08-2011),tho ngoc (27-08-2011),thuynguyen_gk (26-04-2012),Tin Yeu (22-10-2011)

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình