Sớm mai thức dậy, chợt hồn như ngất ngây.
Và bỗng dưng tha thiết yêu đời, yêu người hơn.
Nhìn cuộc sống thật dễ thương và đáng yêu, đáng mến. Có phải thế không mà bài ca tự thưở nào bây giờ nghe lại, bỗng phát hiện bài hát thật hay, thật thấm thía. Vậy mà, chợt quên mất ta cũng đã trải qua một thời "Hai mươi mùa nắng hạ" như thế!
"Em hai mươi tuổi em là nắng, em hai mươi tuổi em là mưa. Sài Gòn nắng mưa em ngày ấy còn là hạt bụi giữa hư vô.
Em hai mươi tuổi em bây giờ, chân qua phố phường phố ngẩn ngơ. Sài Gòn hai mươi mùa nắng hạ, em mây hoang đường sớm chiều qua.
Đi trong chuyện cũ ngày xưa, trong lòng thương nhớ cơn mơ lạ kỳ.
Đi trong hạnh phúc quê nhà, chuyện ngày xưa ấy bỗng là chiêm bao.
Hai mươi giấc mộng say nồng quá, em hai mươi tuổi như bài thơ.
* Sài Gòn nắng mưa em chợt đến, làm lời mộng mị giữa thiên thu.
* Một ngày nắng mưa em chợt đến, làm lời mộng mị giữa thiên thu.
Em hai mươi tuổi em đâu ngờ, năm xưa vui buồn chút phù du.
Sài Gòn xua tan nghìn dấu lệ, cho em bây giờ mắt tình đưa"
Sáng qua vừa làm việc để độ nhật, vừa nghe nhạc. Phát hiện lời bài hát chất chứa như thơ của cố nhạc sỉ Trịnh Công Sơn.
Và để gợi nhớ một thời đã qua, lòng chợt nghe chút nuối tiếc nên ghi lại lời bài hát tặng các bạn nữ đã, đang và sắp qua thời "Hai mươi mùa nắng hạ". Để mai sau, còn chút gì để nhớ!
Lan Anh
Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này: