Xin cùng được chia sẻ nỗi niềm cùng tất cả anh chị em đang phải sống xa quê hương, xa gia đình... Quả thật, chỉ những ai đã từng trải nghiệm cuộc sống xa nhà, mới thấy niềm mong mỏi trở về rao rực trong người như thế nào.
Nhiều khi, thấy mọi người trong đây đua nhau về quê vào những dịp ngày nghỉ, con chiên lạc nhiều khi cũng thấy ganh tị lắm. Sao họ về quê được mà mình không thể, họ được thấy những người thân yêu thường xuyên mà với mình nó lại xa cách đến thế... Nhưng những người nhà gần, vào ngày nghỉ mà không về thăm gia đình, lắm lúc thấy cũng phải tức giận với họ. Họ có nhiều cơ hội hơn ai hết mà họ không nhận ra, những cuộc vui xa hoa phù phiếm nơi đô thị này lại có thể che đậy đi được tình cảm gia đình hay sao? Nếu họ biết rằng, ba mẹ ở quê đang ngóng họ nhiều lắm thì chắc hẳn họ cũng đã không làm thế.
Với mình, nếu như có những cuộc vui, từ thiện... hay gì đó đi nữa, nếu có cơ hội, mình sẵn sàng từ bỏ tất cả để được về với ba mẹ mình. Chỉ cần được thấy và bên cạnh ba mẹ thôi, con chiên lạc cũng thấy hạnh phúc lắm rồi.
Nhớ hồi đầu vào đại học, mình ăn Tết với bà con trong đây, có cả ngoại, chú dì, cậu mợ, các em họ... trong đây nữa. Quả thực, đó là một cái Tết xa nhà khó quên nhất từ trước tới giờ với con chiên lạc. Để không bị nhớ về quê, mình chọn cách đi chơi nơi khác mà không về nhà trong cả dịp Tết, và chỉ nghĩ về chơi, không muốn nghĩ về Tết, nó thật là khó khăn với một thằng nhóc thuở đó. Vào cái đêm cuối cùng của dịp nghỉ Tết, mình đã về nhà, đêm ngủ với cả nhà trong gian phòng nhỏ, nhìn ngoại, chú dì, các em của mình ngủ say, thì cái "nhớ" ấy nó lại dâng lên, thật khó tả và bứt rứt trong người, càng nghĩ càng nhớ. Và chuyện gì đến cũng phải đến, chỉ còn nước đắp mền kín mặt và cắn gối để...... khóc không thành tiếng thôi. Đêm đó mình khóc rất nhiều, hai dòng lệ cứ chảy xuống gối mà không kìm được. Cuối cùng, chỉ còn cách chắp tay cầu nguyện thôi, thế là cũng đỡ và mình dần chìm vào giấc ngủ.
Và sau này, khi được kể về cái Tết năm đó ở quê nhà, bạn bè bảo rằng ba mẹ của con chiên lạc cũng đã rưng rưng dòng lệ khi nghĩ về mỗi người một phương ăn Tết. Nghe chuyện này, mình đau lòng vô cùng, và đã quyết lòng từ giờ dù làm gì thì Tết cũng phải về quê cho bằng được.
Và giờ thì mình chính chắn hơn, cũng trải nhiều hơn rồi. Chỉ có một mong ước lớn trong đời là xin cho lựa chọn của mình là không phải một sai lầm, nếu không thì con chiên lạc ân hận lắm, và thấy có lỗi rất lớn tới ba mẹ, anh chị... và mọi người nữa.
Chúc cho tất cả anh chị em sẽ không bỏ lỡ những cơ hội để được cạnh ba mẹ mình nhé! Các Ngài cũng đang mong bạn nhiều lắm đó, không tin thì bạn thử gọi điện về nhà coi.
Và chúc cho mọi nguời một Giáng Sinh an lành, Chúa ở cùng anh chị em!