
Nguyên văn bởi
Panda
Ngày 24 tháng 1năm 1956, mẹ cất tiếng khóc chào đời trong vòng tay yêu thương của ông bà ngoại tại Quảng Bình. Mẹ là con gái thứ hai của ông bà ngoại. Mẹ lớn lên với nỗi đau mất một người em, cậu Hiếu, và những kỉniệm tuồi thơ khó quên với các cậu các dì. Mẹ và các cậu các dì đi đào khoai lang cho bà ngoại nè, mua vôi về quét lại tường nhà nè, tiết kiệm tiền không đi tiệm, ở nhà tự cắt tóc và “tặng” luôn cho dì Ánh mái tóc ngố. Rồi những kỉ niệm bên bạn bè, nào là trốn học điăn bánh bèo, nào là “sáng kiến” chống buồn ngủ khiến mắt mẹ cay xè, rồi những câu chuyện trêu ghẹo thầy cô...
Ngày 14 tháng 10năm 1989, mẹ chính thức trở thành vợ ba. Cuộc đời mẹ đổi sang một trang mới. Mẹ bây giờ không còn là một cô gái ngây thơ nữa, mẹ là người phụ nử đã có chồng. Cuộc sống vất vả hơn, gặp nhiều khó khăn hơn, nhất là khi mẹ đối mặt với bà nội. Chuyện “mẹ chồng, nàng dâu” đâu phải đơn giản. Bao nhiêu muộn phiền mẹ cất lại trong lòng. Con hiểu điều đó.
Ngày 18 tháng 5 năm 1992, mẹ chính thức lên thiên chức làm mẹ. Mẹ sinh con gái đầu lòng, đứa con gái oặt ẹo, hay đau hay ốm, ốm yếu, cũng chính là đứa con gái hậu đậu, vô dụng này. Nuôi con, mẹ gặp biết bao nhiêu trắc trở. Một năm, con bệnh biết bao nhiêu lần. Con lại chẳng bú sữa mẹ. Không biết một đêm con uống bao nhiều bình sữa, đi ‘bậy” bao nhiêu lần khiến mẹ mất ngủ. Con lại quá kén chọn, chỉ uống sữa ngon, đắt tiền, lại còn uống rất nhiều nữa. Mẹ đã tốn cho con biết bao nhiêu cho con. Lớn lên, con đến trường, mẹ cũng lại lo cho con về vấn đề thầy cô bạn bè. Mẹ đã lo cho con quá nhiều. Nhưng con lại chẳng hiểu mẹ được bao nhiêu. Từ khi con còn nhỏ, mẹ phải bôn ba dạy thêm, kiếm tiền để mua sữa cho con vì thu nhập của ba quá ít òi, không đủ. Mẹ lại còn phải đi chữa bệnh ở thành phố liên tục. Vì thế, con lớn lên trong vòng tay của ba, kỉ niệm với ba thật là nhiều, còn với mẹ lại chẳng bao nhiêu. Con với mẹ dường như là hai người nói hai thư tiếng khác nhau. Nhiều khi con không thể hiểu được mẹ, cũng như con thấy mẹ chẳng hiểu con.
Ngày 03 tháng 12 năm 2000, mẹ thực hiện ước mơ của con, sinh cho con một đứa em trai, đứa em thiên thần. Nuôi em, mẹ không vất vả như con. Em rất ngoan, rất dễ thương. Em chính là thiên thần nhỏ của cả gia đình. Em làm ba thay đổi, em làm cả nhà mình thêm nhiều tiếng cười, em làm gia đình mình gắn kết với nhau hơn qua những giờ kinh gia đình, những lần em đọc Tin Mừng như là học thuộc lòng, những lời cầu nguyện đơn sơ nhưng chân thành: “Lạy Chúa,xin cho mẹ con biết sống cười”.... Nhưng em càng lớn, em càng để mẹ lo lắng. Sự nghịch ngợm, hiếu động của con trai khiến mẹ nhiều phen đau đầu đau lòng.
Cả nhà mình cứ sống bên nhau như vậy cho đến năm 2005. Năm 2005, cả nhà phát hiện ông ngoại bị ung thư bao tử giai đoạn cuối. Ông ngoại phải trải qua một cuộc phẫu thuật cắt bỏ 4/5 bao tử và nhiều đợt hóa trị, xạ trị khác. Ông ngoại đã khỏe lại hơn. Nhưngnhững lần hóa trị, xạ trị đã làm ông ngày càng yếu đi. Mẹ cũng lo lắng lắm. Mẹ cũng thường xuyên đi về tham ngoại, chăm sóc ông ngoại. Nhưng rồi mẹ cũng phải đứng nhìn ông ngoại bị căn bệnh ung thư tàn phá và dần dần suy kiệt.
Ngày 10 tháng 3năm 2008, ông ngoại ra đi trong niềm thương tiếc của con cháu. Mẹ của con mất đi người cha. Mẹ dường như suy sụp sau đám tang ông ngoại. Mẹ lo lăng nhiều điều. Mẹ cũng hay cáu gắt nữa. Thời gian đó, dường như con không thể nào hiểu nổi mẹ.
Tháng 8 năm 2010, con đem tin vui về cho mẹ. Con đậu hai trường ĐH. Con cũng là đứa cháu đầu tiên trong nhà chính thức vào đại học. Con đem niềm tự hào về cho mẹ. Nhưng đây cũn glà ngày con đem về cho mẹ nhiều niềm lo âu nhất. Đứa con gái hậu đậu vụng về như con, đi xe đạp còn chưa vững, hiền lành lại quá tin người, từ nhỏ chỉ biết học hành thì sống làm sao giữa cái phố thị này - ”đèn SG ngọn xanh ngọn đỏ”, làm sao con có thể sống cuộc sống phức tạp của chốn thành thị. Mẹ lo không biết ở thành phố như thế nào, mẹ cho chỗ ăn chỗ ở của con có thuận tiện cho việc học của con không. Hai lần con chuyển nhà trọ, mẹ cũng lo lắng cho con. Đây cũng là lúc con và mẹ tìm được tiếng nói chung với nhau. Mẹ hiểu con, con hiểu mẹ nhiều hơn.
Tháng 2 năm 2011, mẹ về hưu. Kinh tế gia đình dường như kiệt quệ. Lương hưu của mẹ không đủ để lo cho con ở thành phố với mức chi tiêu tối thiểu. Mẹ lại một lần nữa suy sụp tinh thần. Nhìn mẹ như vậy, con thấy đau lòng. Cũng bắt đầu từ đó, ba đi làm xay bột cho người ta. Ba làm thì vất vả, người cứ ốm o dần đi, kinh tế gia đình vẩn không có gì thay đổi, vẫn kiệt quệ.
Tháng 6 năm 2011, ba đi làm xa, ba làm với một mức lương khá cao, đủ để chi tiêu cho gia đình. Không còn sự lựa chọn nào khác, mẹ đành để ba đi. Có lẽ mẹ rất buồn. Nhà bốn người, giờ chỉ còn lại có mẹ và em thôi. Con thì đi học, lâu lâu có khi cả tháng mới về được một đêm. Còn ba thì hai tuần mới về được một lần, nhưng có khi về chỉ được một đêm thôi. Em thì lại đi học nữa. Chỉ còn mẹ một mình lủi thủi ở nhà. Tội nghiệp mẹ! Ba vẫn hay gọi về hỏi thăm mẹ. Mỗi lần như thế, hai đứa con nghịch ngợm của mẹ vẫn hay gọi yêu ba là “ mật ong của mẹ”, còn mẹ là “mật ong của ba” (Chữ honey trong tiếng anh ý mà. Nghĩa gốc là mật ong. Còn những người đang yêu nhau vẫn gọi nhau là honey với nghĩa anh/em yêu ý). Trước khi ba đi làm, ba mẹ vẫn hay cãi nhau lắm, hay bất đồng ý kiến nữa. Nay thì khác rồi, chị em con mới gọi như thế.
Tháng 11 năm 2011, mẹ bắt đầu bệnh. Mẹ hay bị trúng gió, ăn không được, ngủ không yên. Nhìn mẹ như thế, con đau lòng. Con muốn mẹ đi khám thật sớm, nhưng vì còn em, mẹ chẳng đi khám được. Nhìn mẹ càng lúc càng tiều tụy đi, con càng lo. Mẹ đi mua thuốc ở một ông bác sĩ gần nhà. Mẹ uống thuốc, mẹ cũng bớt đau, con cũng đỡ lo. Nhưng bỏ thuốc, mẹ quằn quại đau đớn. Con nhớ lần đó, mẹ ăn không tiêu, mẹ xin thuốc của cậu Lành. Con mua thuốc về cho mẹ uống, mẹ vật vã đau đớn. Con sợ con đã mua nhầm thuốc. Xe hư, con không có phương tiện đi lại, con chỉ có thể dùng đôi chân mình chạy thật nhanh để mua thức ăn về cho mẹ thật sớm để mẹ đừng xỉu. Chính con cũng không ngờ, đó là những dấu hiệu của căn bệnh quái ác.
Hôm nay, ngày 31 tháng 1 năm 2012, con đưa mẹ đi khám sức khỏe. Bác sĩ yêu cầu mẹ đi nội soi bao tử. Mẹ phải nhịn ăn, chỉ được uống nước đường thôi. Con lo lắm. Tới chiều, con đưa mẹ đi nội soi. Ngồi chờ bên ngoài, con thấy những người đi ra, ai cũng được hẹn lấy kết quả lúc 4h chiều, con đâm lo “làm sao mẹ về kịp đây, mẹ hứa về với em rồi mà” . Nhưng tới mẹ, mẹ cầm kết quả ra ngay. Còn mừng thầm, vậy là khỏe rồi, mẹ kịp để đón xe về nhà. Cầm kết quả trên tay, trời đất quanh con như sụp xuống, con như muốn khuỵu xuống. Trong bao tử mẹ có một khối u, chưa biết lành hay ác, còn phải chờ kết quả sinh thiết. Con sợ lắm. Con có quyền hy vọng đây là khối u lành tính, nhưng nếu khối u đó là ác tính thì sao? Con phài làm gì đây? Trời ơi! Nhìn ông ngoại bị căn bệnh đó tàn phá mà ra đi, con thấy sợ lắm. Vậy mà giờ đây, con có nguy cơ lâm vào cảnh này.
Mẹ từng hứa với con, mẹ nhất định sẽ sống cho đến ngày con đi lấy chồng, cho đến khi nhìn thấy em con được làm linh mục. Nhưng giờ con sợ, con sợ những gì mẹ hứa mẹ không làm được. Thú thật, con sợ mất mẹ lắm, sợ ghê lắm! Nhiều đêm con mơ thấy con mất mẹ, mất em, mất ba, con chỉ biết khóc và cầu nguyện. Con biết chắc rằng cả gia đình mình bốn người, con không thể mất đi ai hết. Giờ lòng con rối hơn tơ vò. Con không biết phải làm gì, đọc kinh thì con đọc bậy, đọc sai tùm lum, con đành phó thác mọi sự trong tay Chúa thôi. Chỉ xin Chúa gìn giữ mẹ để mẹ không sao hết, đề mẹ có thể giữ được lời hứa với con và với em.