Mẹ ơi, phải công nhận là con ít khi nói chuyện với Mẹ lắm, con xin lỗi Mẹ nhe, nhưng con biết là Mẹ biết con yêu thương Mẹ mà.
Chiều nay, con lại tham dự vào những nghi thức tưởng niệm ngày mà Con trai duy nhất của Mẹ, người mà con rất yêu quý và cũng yêu thương con hết mực, chịu đóng đinh và chịu chết.
Con biết Mẹ đau đớn vô cùng khi mà đứa con từ trời xuống của Mẹ giờ lại bỏ Mẹ mà đi theo một cách thương tâm và nhục nhã như vậy. Con biết điều đó không phải vì con thấy trong tranh trong tượng mà vì con đã từng thấy trong mắt của người mẹ trần thế của con một nỗi buồn sâu thẳm mỗi khi con buồn, con biết vì con đã từng thấy trên gương mặt người mẹ trần thế của con nỗi đau vô tận khi con bị đau. Cho nên, con cũng biết Mẹ đã suy sụp đến độ nào vào ngày Thứ Sáu Hồng phúc ấy.
Mẹ ơi, giá mà con có thể ở bên Mẹ lúc đó, để con có thể nắm lấy tay Mẹ chặt thật chặt, đôi tay khum khum chắp lại trong tiếng Xin Vâng nhẹ nhàng mà vững chãi; giá mà con ở bên Mẹ lúc đó, để con có thể xoa lưng Mẹ, tấm lưng mỏi mòn lạnh lẽo trong ngày mùa đông tuyết giá trên đường ra hốc đá năm xưa.
Mẹ ơi, ngay lúc Người yêu thương của con nằm trong tay Mẹ có giây nào Mẹ oán trách Đức Gia vê sao quá tàn nhẫn không? Có giây nào Mẹ hối tiếc về tiếng Xin Vâng ngày xưa không?
Mẹ ơi, cho con ôm lấy đôi vai gầy gò đang run lên vì đau đớn, cho con lau đi hai suối lệ trào trên đôi mắt hốc hác của Mẹ, Mẹ nhe!
Con hứa, lời hứa không vững vàng, lời hứa không chắc chắn, nhưng lời hứa thốt ra từ máu thịt, từ tình yêu thương một cách rất con người của con, rằng, con sẽ cố gắng yêu thương nhiều nhiều nữa, rằng con sẽ cố gắng vững vàng trong niềm tin non yếu của con. Mẹ ơi, Mẹ yêu thương Người yêu thương của con như thế nào thì con xin Mẹ, vì Người ấy mà dành cho con một phần bảy tỉ trong tình yêu thương đó cũng được, Mẹ nhe.
Good Friday, 2012