Hiện kết quả từ 1 tới 4 của 4

Chủ đề: Đoản khúc 4: Hớt tóc.

Threaded View

  1. #1
    Trạng thái :   Duy-an đã thoát
    Tham gia : Jan 2012
    Bài gửi : 362
    Tên Thánh:
    Duy-an
    Tên thật:
    Nguyễn Duy An
    Đến từ: Giáo Xứ Thanh Đa / Sài Gòn
    Sở thích: Đọc sách, lướt web
    Nghề nghiệp: Kinh doanh
    Cảm ơn
    5
    Được cảm ơn 2,060 lần
    trong 364 bài viết

    Đoản khúc 4: Hớt tóc.


    ...
    Đành phải nước mắt ngắn nước mắt dài theo Má
    qua nhà xin lỗi Ba thằng Tùng,
    sau mấy ngày cứ đi học về, ăn cơm xong
    là 'trốn chui trốn nhủi' bên nhà bà ngoại...
    Số là trước đấy mấy hôm,
    thằng Tùng đứng trước cửa nhà nheo nhéo:
    - An, cho tao mượn xe đạp đi.
    - Để làm gì giữa trưa nắng thế này?
    - Tao đi xuống Ông Năm Lành hớt tóc!
    - Chờ tao chút, để tao chở mày đi cho...
    (Một phần vì 2 đứa khá thân với nhau,
    một phần cũng vì cưng lắm cái xe đạp cà tàng...)
    Thật ra chẳng hề có dụng ý gì khác,
    nhưng cứ rỉ rả với nó trên đường đi rằng:
    Nào là Ông ấy già rồi, mắt mũi kèm nhèm, hớt xấu lắm...
    nào là tao bị một lần rồi, sợ tới già luôn...
    nào là hớt tóc dễ lắm,
    nhìn Ông Năm Lành hớt thấy dễ ẹc hà...
    Cuối cùng, 2 đứa quay về, ra vườn, bắc ghế,
    soi gương, mang kéo, mang lược... sau khi đã ăn hết
    4 cái bánh còng bằng số tiền ba nó cho đi hớt tóc!
    Thành quả rất mỹ mãn trong mắt 2 đứa...
    Thế nhưng sau đó, chỉ ngay chiều đó thôi,
    khi Ba thằng Tùng vừa đi làm về,
    lôi xềnh xệch thằng Tùng qua nhà...

    Chết rồi!...
    Nấp sau bụi chuối sau vườn (đúng cái chỗ hớt tóc)
    nghe Ba thằng Tùng đang oang oang với Má:
    - Chị nhìn đi: cái đầu thằng nhỏ thì như cóc gặm,
    rồi có cái lõm ngay sau ót. Hai cái 'bát' mất tiêu,
    vành tai thì chảy máu! Là chị thì chị nghĩ sao?
    Hả? tui đưa tiền cho nó đi hớt tóc,
    chứ đâu phải cho tiền ăn bánh???
    Ngớ ra một lúc,
    Không biết Má nói gì với ông ta...
    thôi thì ta băng hàng rào xuống ngoại cho yên tâm!
    (Nghĩ thế và làm thế...)
    Xuống ngoại với cái mặt tỉnh bơ
    nhưng lồng ngực lúc nào cũng đánh lô-tô...
    ...
    Và cũng chỉ 2-3 ngày lẩn trốn
    sau đó,
    Má đã thuyết phục được, đi theo Má
    qua nhà xin lỗi Ông ấy.
    Lí nhí xin lỗi xong, Ông ta tròn mắt hỏi:
    - Trời đất! là thằng nhỏ này á hả?
    Rồi ổng quay qua thằng Tùng:
    - Thiệt hết biết mày rồi Tùng ơi là Tùng...
    Thằng Tùng khép nép đứng cúi đầu...
    Nhìn vào cái đầu nó thì... không nhịn được cười!
    Từ đó, thằng Tùng 'được' cả xóm gọi là 'Tùng Tếu'
    thay thế cái biệt hiệu 'Tùng Cồ'
    cho đến mãi về sau...

    Duy-an.

    Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này:


  2. 9 thành viên đã cảm ơn Duy-an vì bài viết này:

    allihavetogive (05-03-2012),Benedictus (03-03-2012),Lan Anh (03-03-2012),Nasis (15-03-2012),nguahoangtvt (03-03-2012),Pham Du (03-03-2012),Phù thủy nhỏ (05-03-2012),Teresa Nhỏ Bé (04-03-2012),thanlannui (03-03-2012)

Chủ đề tương tự

  1. Đoản khúc 9: Cái thang dựng ngược.
    By Duy-an in forum Đoản Khúc
    Duy-an
    Trả lời: 5
    Bài mới gửi: 17-07-2014, 03:34 AM
  2. Đoản khúc 8: 'Tám' về cái sự... ăn!
    By Duy-an in forum Đoản Khúc
    Duy-an
    Trả lời: 2
    Bài mới gửi: 17-07-2014, 03:27 AM
  3. Đoản khúc 7: Sương sâm.
    By Duy-an in forum Đoản Khúc
    Duy-an
    Trả lời: 5
    Bài mới gửi: 17-07-2014, 03:23 AM
  4. Đoản khúc 6: Đôi mắt.
    By Duy-an in forum Đoản Khúc
    Duy-an
    Trả lời: 3
    Bài mới gửi: 17-07-2014, 03:18 AM
  5. Đoản khúc 2: Tế nhị là... cái hun!
    By Duy-an in forum Đoản Khúc
    Duy-an
    Trả lời: 6
    Bài mới gửi: 17-07-2014, 03:02 AM

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình