Hiện kết quả từ 1 tới 5 của 5

Chủ đề: Lễ Lá và những mảnh vụn

Threaded View

  1. #1
    Benedictus's Avatar
    Trạng thái :   Benedictus đã thoát
    Tham gia : Dec 2010
    Bài gửi : 147
    Tên thật:
    Lê Hoàng Hải
    Đến từ: Gx Phong Hòa, Gp Vĩnh Long
    Sở thích: ăn và ngủ
    Nghề nghiệp: lăng xăng
    Cảm ơn
    619
    Được cảm ơn 908 lần
    trong 147 bài viết

    Lễ Lá và những mảnh vụn

    #Mẩu số 1: Tự Thuật Của Lừa Con Háo Danh

    Chào các bạn, tôi tên là Lừa Con, quê ở ngoại ô Giê-ru-sa-lem. Tôi sinh cuối năm 32 Công nguyên, lưu ý số liệu này có sai số, có thể sớm hơn 5 hay 6 năm gì đó, mà quan trọng gì đâu các bạn nhỉ. Vì câu chuyện tôi sắp kể, là trải nghiệm xương máu đã thay đổi cả đời tôi.
    Một hôm, khi ông chủ đang cột tôi chung với má tôi, thì có hai người đàn ông lạ hoắc tới mở dây mũi và dắt tôi đi. Ông chủ tôi ngăn lại, toan la lên có trộm, thì hai người kia e dè nói rằng mượn tôi cho ông Rắp-bi "-su" gì đấy ở Na-gia-rét. Chủ tôi vui lòng giao tôi cho hai ông đó dắt, kèm lời nhắc khéo: "xài bao lâu cũng được nhưng khi xong việc thì thả nó ra nhé..." vì ổng biết tôi sẽ tự tìm được đường về. Dòng họ Lừa nhà tôi vốn tinh khôn nhất trong các loài động vật mà, be he be he... (cười)
    Tôi được dắt tới trước mặt vị Rắp-bi "-su" đó. Trước mắt tôi là một người, e hèm, ý tôi là một Đấng gì đấy rất oai nghi có cái uy khiến tôi im thin thít, nhưng vẫn cảm thấy gần gũi, vì mắt Người Ấy đầy trìu mến nhìn tôi.
    Một ông râu xồm cởi áo ra rồi trải lên lưng tôi, tôi vẫn im re vì sợ và vì cảm giác mình đang chìm trong bể đầy thương mến. Một cảm giác rất “be he”, còn thú vị hơn lần đầu má dẫn tôi đi gặm cỏ nữa.
    Rắp-bi “Gì gì – su” ấy ngồi trên cái áo, và cái áo đang trải trên lưng tôi, tôi chỉ chở có cái áo thôi nhưng sao vẫn thấy nặng. Rồi “chúng tôi” bắt đầu lên đường, trên lưng tôi vẫn là cái áo nặng phết.
    Ồ, người ta đang đi theo tôi. Ồ, càng lúc càng đông người, cả thành Giê-ru-sa-lem rục rịch chuyển động, tất cả mọi người ngoại kiều về ăn Lễ cũng rục rịch… Ồ, họ đang hò reo chào đón tôi. Có người trải áo xuống đất làm thảm lót cho tôi đi, chưa đã, người ta bẻ lá Ô-liu, bẻ lá Chà Là và rất nhiều thứ lá khác làm cờ hò reo chào mừng tôi… Cả trời đất dường như rung động để đón mừng tôi.

    Tôi sung sướng quá, quay qua quay lại cất tiếng “be he” chào lại mọi người. Tôi nghe họ reo như vầy: “Vạn tuế con vua Đa-vít! Vạn tuế con vua Đa-vít!”. Kể ra kêu một Lừa như thế thì cũng hơi phô trương. Tôi cũng chẳng biết sao người ta lại hò reo tôi như thế. Nhưng có sao đâu chứ, tôi cứ vô tư mà sướng, có lẽ vì tôi kêu “be he” hay nhất Giê-ru-sa-lem chăng?
    Tôi đĩnh đạc đi, càng lúc tôi càng thấy mình oai vệ, càng lúc tôi kêu be he càng hay hơn và to hơn. Tự nhiên đám đông im bặt… Tôi hoảng hồn, “be he” mấy tiếng yếu ớt rồi nín thin luôn.
    Ông Rắp-bi “Gì gì - su” leo xuống khỏi cái áo, và tôi thấy nhẹ hẫng, liệu cái áo trên người tôi có liên quan gì tới vị Rắp-bi “Gì gì – su ” ấy không nhỉ. Mà thôi kệ, tôi rùng mình rũ bỏ cái áo khốn khiếp gây cho tôi biết bao nặng nhọc, tôi tiếp tục đi oai vệ và “be he be he” thật lớn để chào đón những đợt tung hô kế tiếp. Nhưng ơ hay, sao chẳng ai thèm chú ý tới tôi hết vậy? Bee heeeeeeeeee! Tiếng kêu của tôi như hòn đá rơi xuống vực, à không, như hạt cát bay vào hoang mạc, không một dư âm, không một phản hồi… Tại sao?
    Từ khi Rắp-bi “Gì gì - su” ấy không còn ngự trên tôi nữa thì người ta không tung hô tôi, không tuôn đến với tôi, không thèm chú ý tới tôi luôn… Hay là nhờ chiếc áo khoác lên người mình nhỉ? Tôi tự hỏi và quay lại cắn chiếc áo đó, thật khéo léo, tôi tự quàng lên cổ mình và lại tự tin đi ra trước đám đông. “Be he”, tôi rụt rè, nhưng cũng tuyệt nhiên không ai chú ý. Chán quá!
    Chiếc áo mà khi tôi tới với Rắp-bi “Gì gì - su” và được người ta khoác cho cũng không có tác dụng gì trong việc mang lại vinh quang hay lợi lộc gì cho tôi. Vậy là sao lừa?
    Tôi lủi thủi đi về với má.
    Mấy ngày sau, lúc tôi đang nhẩn nha miếng rơm khô trong miệng để “buồn vì nhân tình thế thái trắng đen phụ ngãi” thì tôi nghe ông chủ rầu rĩ nói với bà chủ:
    - Chết rồi bà ạ, Thầy ấy chết rồi, họ đóng đinh Thầy ấy vì những chuyện không đâu.
    - Nhưng người Na-gia-rét ấy là một Đấng Thánh của Gia-vê, ông ấy không thể chết được, Gia-vê chứng giám, tôi tin ông ấy đã sống lại!
    - …
    Tôi không nghe rõ phần cuối cuộc nói chuyện, cũng không có ý kiến gì, nhưng tôi tiếc là lúc tôi khoác chiếc áo ấy, tôi đã không kịp biết cho rành tên của Người ­_ Rắp-bi “Gì gì – su” đó _ Đấng đã chết hôm trước và đã sống lại hôm nay.



    Con Lừa - nguồn Internet

    Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này:


  2. 12 thành viên đã cảm ơn Benedictus vì bài viết này:

    allihavetogive (03-04-2012),cattrang (01-04-2012),echcon1690 (02-04-2012),hathienai_1992 (02-04-2012),Jade (02-04-2012),Mai Cồ (02-04-2012),maria_thtruc (02-04-2012),Pere Joseph (01-04-2012),Pham Du (02-04-2012),Teresa Nhỏ Bé (04-04-2012),Thánh Thư (02-04-2012),tho ngoc (02-04-2012)

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình