Nguyên văn bởi
ngoisaovm
"Vậy chúng ta có nên hoàn toàn phó thác trong tay Chúa hay chúng ta phải:
Tận nhân lực, tri Thiên Mệnh " ?
---> bạn cát bụi ui ! Nhân lực của bạn là tự bạn có hay là Ơn trên ban cho chúng ta đây ?
Mình thiết nghĩ,tất cả năng lực mà mỗi người chúng ta có,đều là ơn riêng mà Chúa đã ban cho từng người để có thể giúp họ vượt qua được những thử thách của cuộc sống ! và nó cũng chính là phương tiện để chúng ta có thể cụ thể hóa " Tự Do " mà Chúa đã ban ! Nên mình thiết nghĩ,dù là bạn nghĩ sức bạn có thể vượt qua được,hay luôn cậy trông vào sự quan phòng tuyệt vời của Thiên Chúa,thì đó cũng đều là Ơn Chúng ta đã nhận được từ chính Thiên Chúa.
********************
Ngạn ngữ Pháp có một câu thế này : " Hãy tự cứu lấy mình trước,rồi trời sẽ cứu bạn "
Có một câu truyện kể rằng : bên Pháp xảy ra một trận lụt rất lớn,làm ngập hết nhà cửa của toàn bộ ngôi làng ấy,và chia cắt làng ấy với các làng khác.Có một cụ bà rất đạo đức và thánh thiện trong vùng ấy,bà đã trèo lên nóc ngôi nhà của mình để tránh lụt.Và bà cầu nguyện với Thiên Chúa,xin Người đến và cứu bà thoát khỏi tai họa này.Chính quyền ở đố chỉ còn cách cho trực thăng rảo khắp ngôi làng để cứu người dân,và có một chiếc trực thăng đã nhìn thấy bà,và thả thang dây xuống cho bà leo lên,nhưng bà cụ đã nói : các anh cứ đi đi,đã có Thiên Chúa,người sẽ tới cứu tôi.Dù đã năn nỉ hết lời,nhưng bà vẫn không chịu leo lên,họ đành bỏ bà ở lại để tìm và cứu những người khác.Sự việc như thế lặp lại vài lần,và bà lão vẫn cương quyết không chịu để cho họ cứu.và bà đã chết . ( mình chỉ tóm gọn nội dung câu truyện,vì cũng không nhớ chi tiết lắm)
-->bạn nghĩ gì về câu chuyện này : chẳng phải Chúa đã nhận lời bà,và cho các nhân viên cứu hộ gặp và cứu bà đấy sao ? Nhưng vấn đề là bà lão đã không cộng tác với Ngài.
**** Cũng một câu truyện khác như sau :
Có một bà Mẹ ở vùng quê rất nghèo khổ,vì nhà đã không còn hột gạo,và cũng hết tiền,bà đã vay mượn khắp nươi để có tiền mua gạo,cho đứa con sắp chết đuối của bà ăn,nhưng không ai cho bà mượn.Bà vô Nhà Thờ cầu nguyện :"xin Chúa cho con có gạo để con của con khỏi bị chết đói".Trong lúc bà cầu nguyện thì một người vô thần đi qua,và anh ta nảy ra một ý định làm bẽ mặt bà và xỉ nhục niềm tin của bà.Anh ta đi mua 1kg gạo,và đi tới chỗ bà Cầu nguyện,ném bịch gạo vao trong.Bà lão giật mình khi thấy bịch gạo rớt ngay trước mặt mình.Bà vui mừng và cảm ơn Chúa rối rít,vì đã ban cho Bà có gạo để cho con bà khỏi chết đói.Và thế là đúng ý của anh Vô thần,anh ta cười thật lớn và nói:"này bà,bịch gạo đó tôi vừa mới mua và vất vào đấy,chứ chẳng có Chúa nào ở đây đâu,haaaaa.".Nhưng bà Lão bình tĩnh trả lời anh vô thần :"Tôi không cần biết bịch gạo này từ đâu mà có,tôi chỉ biết là tôi cầu nguyện với Chúa cho tôi gạo,và giờ tôi đã có được điều tôi cầu xin,cảm tạ Chúa vì Người đã nhận lời tôi cầu nguyện và ban cho tôi điều tôi xin."
--> Bạn nghĩ sao về câu truyện này ?