
Nguyên văn bởi
Duy-an
Đến đây, mình lại tự cảm thấy thèn thẹn với lương tâm
và cũng thẹn với lá sương sâm nữa.
Mình không dám lìa xa những gì mình cho là 'của mình',
mình cũng không dám bị vò nát, vì mình còn sợ đau,
và mình chưa bao giờ chịu 'lọc', nên nơi mình còn nhiều 'bã' quá...
Duy-an.
Đời ai như lá sương sâm
Đơn sơ từ đất âm thầm mọc lên
Chẳng khoe sắc, chẳng cao sang
Thân hèn, lá mỏng chẳng màng hơn thua.
Sương sâm. Nhớ mẹ ngày xưa
Hè soi bóng nắng, thềm trưa Mẹ ngồi
Mẹ bây giờ khuất xa rồi
Sương sâm còn đó. Con ngồi nhớ thương.