+ Trả Lời Ðề Tài
Hiện kết quả từ 1 tới 2 của 2

Chủ đề: Đoản khúc 10: 'Con kiến chít òi, Ba Di...'

  1. #1
    Trạng thái :   Duy-an đã thoát
    Tham gia : Jan 2012
    Bài gửi : 362
    Tên Thánh:
    Duy-an
    Tên thật:
    Nguyễn Duy An
    Đến từ: Giáo Xứ Thanh Đa / Sài Gòn
    Sở thích: Đọc sách, lướt web
    Nghề nghiệp: Kinh doanh
    Cảm ơn
    5
    Được cảm ơn 2,060 lần
    trong 364 bài viết

    Đoản khúc 10: 'Con kiến chít òi, Ba Di...'

    Lời ngỏ:
    Mình có vài đứa con thiêng liêng (đỡ đầu Rửa Tội, Thêm Sức)
    đứa bé nhất năm nay mới hơn 3 tuổi.
    Mình cưng nó nhất, một phần vì nó bé nhất, một phần vì nó dễ thương
    và phần lớn là vì Bố Mẹ nó rất thân tình với mình...
    Chúng mình vẫn thường xuyên đến thăm nhau,
    liên lạc với nhau qua điện thoại...
    Mỗi khi bố mẹ nó alô cho mình mà có nó ở đó
    thì thế nào nó cũng đòi nói với 'Ba Di' một câu, câu cuối:
    'Ba Di, con giỏi è...'
    Nó gọi mình là Ba Di (Ba Duy) chứ không gọi là Bõ...
    Cách đây mấy hôm, nhận được điện thoại của Bố Mẹ nó
    lúc sáng sớm...
    Mình rất ngạc nhiên khi nghe tiếng nó trước hết.
    Và chỉ một câu sướt mướt, nức nở:
    'Con kiến chít òi, Ba Di...'
    Mình chẳng hiểu gì, cho đến khi Bố nó gọi lại...
    "An đừng lo, không có gì đâu!
    Nhí chỉ hơi đa cảm chút thôi...
    Sáng nay khi thức dậy
    thấy con kiến Nhí 'nuôi' biến mất
    nên Nhí vậy đó!..."
    Mình hỏi: Nhí nuôi con kiến từ lúc nào?
    - Chiều hôm qua! Bạn mình trả lời.
    - À...
    Chợt mình nhớ đến câu chuyện 'Con kiến chết rồi'...

    1.
    Đọc ở đâu đó, nhớ loáng thoáng...
    Câu chuyện con ve và con kiến
    (hình như trong truyện ngụ ngôn
    của đại văn hào Pháp, Jean De La Fontaine)
    Đại loại thế này:
    Suốt mùa hè, chú ve sầu nhà ta chỉ lo ca hát, dancing
    trong khi đó chú kiến thì cần cù, chăm chỉ
    lo tìm kiếm thức ăn dự trữ cho mùa đông sắp tới...
    Ve sầu lúc ấy còn trêu đùa kiến nữa,
    nhưng kiến vẫn nhẹ nhàng nhưng kiên định...
    Rồi thu qua, đông tới...
    Thức ăn khan hiếm, ngoài trời lạnh giá...
    Ve đói quá phải đến nhà kiến vay mượn,
    Nhưng lúc ấy kiến lại chế nhạo:
    Ô, cả mùa hè bạn lo hát cho thật hay, múa cho thật dẻo
    vậy bây giờ bạn hãy tiếp tục ca múa đi
    cho tớ thưởng thức xem nào...
    (Và kết thúc mở ở đó...
    không biết cuối cùng kiến có cho ve vay mượn gì không...!)
    Người Hy-lạp cũng có một câu chuyện ngụ ngôn
    tương tự như thế, với con kiến và con châu chấu.

    2.
    Cũng nghe nói, có 1 Giáo Lý Viên kia,
    đã kể lại câu chuyện này cho các bé lớp Rước Lễ vỡ lòng...
    nhưng không kể hết câu chuyện,
    chỉ kể đến chỗ con ve (châu chấu)
    sang nhà kiến vay mượn thức ăn cho mùa đông thôi,
    xong sau đó, phần còn lại thì
    cho các bé tiếp tục 'sáng tác' tiếp...
    Kết quả là:
    - Đúng 50% các bé trong lớp kết thúc bằng cách:
    Kiến không cho ve (châu chấu) vay mượn gì cả!
    - Còn 50%-1 thì kết thúc bằng cách:
    Kiến đồng ý san sẻ cho ve (châu chấu)
    một nửa số lương thự dự trữ cho mùa đông của gia đình mình...
    - Ở trên mình nói 50%-1 có nghĩa là
    trong số 50% ấy có 1 bé kết thúc khác hoàn toàn.
    Chỉ duy nhất 1 bé.
    Bé ấy kết thúc rất dài, có hậu, độc đáo
    gây sửng sốt và... 'dạy' lại cho Giáo Lý Viên thế này:

    3.
    Khi mùa đông đến và khi con ve đang đói lả...
    kiến đã đến tận nhà ve để san sẻ thức ăn cho ve...
    (Chứ không phải đợi ve đến nhà kiến vay mượn).
    Và cũng không phải kiến chỉ chia sẻ 50% số lương thực dự trữ
    cũng không phải chia sẻ hầu hết số lương thực của kiến
    mà là kiến đã CHO TẤT CẢ.
    Chưa hết!
    Sau khi đã cho ve (châu chấu) tất cả lương thực của mình
    thì kiến bị đói, do đó kiến ta bèn ra ngoài tiếp tục tìm kiếm thức ăn.
    Vì mùa Đông giá rét và vì thức ăn khan hiếm,
    nên kiến không tìm được thức ăn cho mình...
    Cuối cùng, kiến đã chết.
    Kiến chết vì đói và lạnh
    trong ánh mắt thờ ơ của các con vật khác
    đang ở trong tổ của mình trong khu rừng...
    Có vài con vật không biết chuyện nên lắc đầu và chê rằng
    Đáng đời con kiến ngu si...!

    4.
    Bé ấy cũng chưa kết thúc câu chuyện ở đó! Bé tiếp:
    Sau đó con ve (châu chấu) hay tin con kiến đã chết
    nên rất hối hận...
    Nó bèn kể hết cho các con vật trong rừng biết câu chuyện ấy
    Về việc con kiến đã hy sinh như thế nào cho con ve lười biếng là nó.
    Gặp con vật nào nó cũng kể,
    và thậm chí nó còn đi tìm những con vật khác để kể...
    Nó đã bỏ ra suốt phần đời còn lại của nó để chỉ đi kể về câu chuyện
    cái chết của con kiến...
    Với những con vật biết chuyện ấy rồi, nó vẫn kể
    nó kể với lòng yêu mên và khâm phục.
    Và các con vật thấy cuộc sống của con ve thay đổi...
    'Ai ' cũng nhìn nhận rằng: Con ve là 'người tốt'!
    Vì cái chết của con kiến đã đánh động nó,
    và vì nó đã cảm nhận được rằng con kiến rất yêu thương nó...

    5.
    Những gì mình viết nãy giờ không phải là của mình
    mà chỉ là những lượm lặt, vay mượn
    đọc chỗ này nghe chỗ kia...
    Nhưng mình thấy quá hay khi nhận ra vài điều:
    - Tự nhiên nhớ đến một câu nói của một Vị:
    '...nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không chết đi,
    thì nó vẫn trơ trọi một mình;
    Còn nếu chết đi, nó mới sinh được nhiều hạt khác...' (Jn 12.24)
    - Và cũng chính Vị ấy đã thực hiện:
    Cho đi tất cả, kể cả mạng sống mình...
    để ước mong mọi người đều là những 'con ve sầu' tốt!
    - Là 'con ve sầu' tốt, mình phải có trách nhiệm với lương tâm
    phải đi kể cho anh chị em mình biết
    về cái chết anh hùng của con kiến!
    - Là 'con ve sầu' tốt, mình sẽ không bao giờ dám nói
    (hay dám nghĩ) về người anh chị em của mình rằng:
    Bạn không xứng đáng với...

    6.
    Chợt nhớ lại đứa con đỡ đầu của mình,
    nhớ lại câu nói nức nở nghẹn ngào của nó
    vào buổi sáng hôm ấy...
    Mình vui vì nó cảm nhận
    được
    một cách
    đích thân và đích thật về Tình Yêu...
    Nhưng mình cũng hơi buồn buồn và lo lắng:
    Với cái kiểu ấy, rồi đây, lớn lên
    nó sẽ bị bão tố cuộc đời vùi dập đến... nhừ tử!
    Giờ đây, không biết mình nên mỉm cười và gật đầu
    hay đăm chiêu và lắc đầu
    mỗi khi nhớ đến cái giọng trong trẻo dễ thương
    nhưng đang nức nở nghẹn ngào của nó:
    'Con kiến chít òi, Ba Di...!'

    Duy-an.

    Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này:


  2. 6 thành viên đã cảm ơn Duy-an vì bài viết này:

    cattrang (05-06-2012),dualuoi (05-06-2012),Mai Tín (05-06-2012),Ngôi Sao (20-06-2012),nguahoangtvt (05-06-2012),Teresa Nhỏ Bé (06-06-2012)

  3. #2
    Trạng thái :   Duy-an đã thoát
    Tham gia : Jan 2012
    Bài gửi : 362
    Tên Thánh:
    Duy-an
    Tên thật:
    Nguyễn Duy An
    Đến từ: Giáo Xứ Thanh Đa / Sài Gòn
    Sở thích: Đọc sách, lướt web
    Nghề nghiệp: Kinh doanh
    Cảm ơn
    5
    Được cảm ơn 2,060 lần
    trong 364 bài viết
    Nhí năm nay sẽ vào lớp 1
    Ba Di sẽ luôn cầu nguyện cho con
    và không quên thăm con đâu.

+ Trả Lời Ðề Tài

Chủ đề tương tự

  1. Đoản khúc 8: 'Tám' về cái sự... ăn!
    By Duy-an in forum Đoản Khúc
    Duy-an
    Trả lời: 2
    Bài mới gửi: 17-07-2014, 03:27 AM
  2. Đoản khúc 7: Sương sâm.
    By Duy-an in forum Đoản Khúc
    Duy-an
    Trả lời: 5
    Bài mới gửi: 17-07-2014, 03:23 AM
  3. Đoản khúc 4: Hớt tóc.
    By Duy-an in forum Đoản Khúc
    Duy-an
    Trả lời: 3
    Bài mới gửi: 17-07-2014, 03:10 AM
  4. Đoản khúc 2: Tế nhị là... cái hun!
    By Duy-an in forum Đoản Khúc
    Duy-an
    Trả lời: 6
    Bài mới gửi: 17-07-2014, 03:02 AM
  5. Chị Thánh Têrêsa và Con Đường thơ ấu
    By migoi_sg in forum Suy niệm - Bài giảng
    Trả lời: 1
    Bài mới gửi: 30-09-2010, 11:51 PM

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình