Trạng thái :  
Tham gia : Jan 2012
Bài gửi : 362
Tên Thánh: Duy-an
Tên thật: Nguyễn Duy An
Đến từ: Giáo Xứ Thanh Đa / Sài Gòn
Sở thích: Đọc sách, lướt web
Nghề nghiệp: Kinh doanh
Cảm ơn 5
Được cảm ơn 2,060 lần
trong 364 bài viết
Nhỏ hoamuoi thân thương.
Đọc xong bài của nhỏ, mình thấy thật lạ...
Việc tiếp theo mà mình làm là: đọc lại lần nữa!
Rồi kế tiếp cũng là: đọc lại một lần nữa...
Nhỏ đã nói lên được điều mà nhiều người muốn nói
nhưng không biết phải nói thế nào...
Rồi việc tiếp theo nữa mà mình làm là... đố nhỏ đó!
Mình vào tìm trong album!
Vì chưa biết mặt nhỏ nên mình đoán.
Và tự cho phép mình được đoán sai 1 lần thôi
lần thứ hai là phải đúng!
Chờ cho album chạy qua chạy lại cho hết
và 2 lần như vậy...
Mình chọn và rê chuột vào một khuôn mặt
và... sai bét! (đố nhỏ lần nữa đó, là ai biết hông?
Là... heocoi!)
Run run rê chuột vào một hình 'ưng ý' khác thì...
mừng như ngày bé lần đầu bắt được con dế
ở dưới đống rơm.
Lần đó mình nói với chú dế lửa ốc tiêu:
'Trốn anh hết được rồi nha...'
Lần này mình nói: Hoa gì mà lạ quá! Cười cái coi...
Làm người ta chọn sai, mất hết 1 mạng rồi kìa!
Nói như thế, để nhỏ biết, mình có ấn tượng khá mạnh
với bài này và với tác giả của nó!
Vì đã diễn đạt được điều mà mình cứ vọng nghĩ...
Rồi cũng có 1 ước mong giá như nhỏ diễn đạt thêm
chút nữa, chút xíu nữa thôi, cái nét khác biệt
như một đặc tính giữa sung sướng và hạnh phúc!
Mình không biết phải nói thế nào,
thôi thì tạm dùng một hình ảnh do mình tưởng tượng ra
để minh họa cho sự khác biệt đó.
Như vầy:
Có 1 chàng trai, rất thích món gà luộc xé phay
chấm muối tiêu chanh, có chút tương ớt...
(tự nhiên phải nuốt nước bọt rồi nè...)
Chiều Thứ Bảy, lãnh lương, trên đường về nhà
anh ghé cái quán cóc thân quen, 'làm' 1 đĩa,
tăng cường 1 chai heineken mát lạnh...
Nhìn người đi đường xanh đỏ tím vàng qua lại
dưới làn khói thơm của điếu thuốc caraven
anh cảm nhận thật sự cái niềm sung sướng chân chính
và xứng đáng được hưởng của mình!
Ôi, sung sướng...
Nhưng rồi, vài năm sau, anh lấy vợ, cô gái hiền thục
xinh xắn, chung thủy...
Họ có với nhau đứa con trai 3 tuổi, giống anh như đúc
suốt ngày cứ bi bô...
Ngày ngày anh vẫn đi làm
và cũng đến chiều Thứ Bảy được lãnh lương,
cũng đi ngang cái quán cóc thân quen dọc bờ sông gió lộng
vẫn còn đó cái chỗ anh hay ngồi tận hưởng niềm sung sướng
nhưng giờ đây, anh không làm như trước nữa,
mà anh vòng qua Quán Thu Hiền ở đường Đinh Tiên Hoàng
mua hẳn 1 con gà luộc nóng hổi, với đủ thứ rau chanh gia vị...
Vợ và con trai anh cũng cực kỳ ưa thích món này...
Anh tự tay bày ra bàn,
rồi tự tay gắp cho vợ, tự tay đút cho con...
Hỏi vợ và hỏi con xem có ngon không?
Hỏi con chuyện ở trường Mầm Non và nghe thằng bé bi bô
kể với cái miệng đầy thịt gà, khiến anh phải phì cười.
Còn mẹ của nó thì vừa nhắc anh: 'cho con ăn ít thôi anh'
nhưng lại đưa tiếp cho thằng bé...
Vợ anh nói: ơ sao anh ăn ít thế? Thêm đi anh...
Anh nói anh no lắm cơ, em và con mới cần ăn nhiều vào...
Vợ anh nói: Biết rồi đấy nhé!
Anh phải thanh minh: thật á...
'Biết' ở đây có nghĩa là biết ý anh nhường vợ nhường con,
biết anh chưa no như anh nói đâu!...
'Thật á' cũng có nghĩa là bái phục em, em giỏi quá...
Và đương nhiên, lúc này anh thấy cực kỳ hạnh phúc!
Dù không có men heineken, cũng không có khói thuốc
(vì nhà có trẻ con!)
Câu chuyện chỉ trong trí tưởng tượng
nên hơi có vẻ lý tưởng hóa,
nhưng để mình muốn nói đến 2 chuyện:
1. Sung sướng không phải là điều sai trái từ trong bản chất.
2. Nhưng chỉ có 2 điều khác biệt này mới làm nên hạnh phúc:
- Sung sướng có tính 'vật chất', còn hạnh phúc thì thuộc về tinh thần.
- Sung sướng hướng về cá nhân mình, còn hạnh phúc hướng về tha nhân.
Và điều cuối cùng, mình liên tưởng đến cái HẠNH PHÚC viết hoa
Hạnh Phúc tối hậu, có người gọi là 'Phúc Thật',
đã được một Đấng, công bố như một Bản Tuyên Ngôn
trên một ngọn núi, ngọn núi cao thật cao...
của ngày đó nhưng cũng là của ngày hôm nay
với mọi người, nhưng cũng là với chính chúng ta!
Rất thân thương.
Duy-an.