Bạn và tôi, cả hai đều là Giới trẻ Công Giáo,
Bạn còn trẻ nhiều. Tôi còn trẻ ít.
Bạn và tôi, cùng chung một "mái nhà"
Bỗng đâu "tai bay vạ gió", khiến Bạn và tôi buông lời cay độc?
Cũng một mái nhà, bỗng đâu thành như "kẻ thù" ở hai đầu chiến tuyến?
Buồn thê thảm.
"Kẻ lạ mặt" buông lời đen tối
Người chống đối lại bị "án oan"???
Cuộc sống sao có nhiều chuyện "chéo nghoe" Bạn nhỉ?
Bạn nói ra vì muốn bảo vệ "ngôi nhà" của mình,
Tôi nói ra cũng để bảo vệ lẽ phải và cũng để bảo vệ ngôi nhà này, trong đó có Bạn. Sao Bạn nỡ lòng???
Buồn nát tan.
Nhớ quá ngày nhà mình tổ chức sinh nhật:
Những gương mặt rạng ngời. Những nụ cười giòn giã. Những sắc màu áo vàng hòa chung với màu áo xanh của Bạn trẻ Bùi Chu.
Nhưng không có Bạn. Tôi đã hỏi mọi người về Bạn. Tôi luôn nghĩ về Bạn... Sao Bạn nỡ.
Buồn thăm thẳm.
Có thể là tôi quá nhiệt tình khi bảo vệ nhà mình?
Có thể tôi quá nhiệt tình khi vẽ vời những nét đời dành cho "kết nối"???
Ngô nghê, nghịch ngợm, và nghe lời khen chê, mục đích cũng chỉ là vui và cười, cho nhà mình thêm hương thêm sắc.
Có ai cần phải chứng tỏ mình nơi đây phải không Bạn? Hay có ai muốn làm cho mình "nổi bật" trong ngôi nhà này đâu Bạn.
Tất cả chỉ là nối kết phải không Bạn. Thế sao Bạn lại như thế???
Buồn quay quắt.
Chưa một lần gặp gỡ,
Chưa một lần nghe giọng nói. Nhưng trong sâu thẳm, đã nhận mọi người như anh chị em cùng chung một Cha dưới một mái nhà.
Khi chưa hiểu hết sự thật, đã vội đắng đót với nhau.
Ôi, người đời vẫn nói "gà nhà đá nhau" hay "nồi da xáo thịt". Như thế thì đau lòng Bạn, đau lòng tôi; đau lòng anh; đau lòng chị...
Buồn và đau.
Bỗng đâu mát rượi,
Có người an ủi, em chia sẻ.
Bỗng đâu tưng bừng,
Có người thấu hiểu, có người khuyên tôi
Từ nửa vòng trái đất, được đón nhận những lời nhẹ nhàng, tình cảm: "Anh Thanh đừng bỏ diễn đàn nhé. Anh Thanh hãy giúp các em nhé. Anh Thanh thông cảm cho các em, còn trẻ nên dễ sơ sót nhé. Anh Thanh hãy...."
Vui,
Tạ ơn Chúa, cảm ơn mọi người.
Bạn có bao nhiêu lần hối hận trong đời?
Riêng tôi, nhiều lắm, không nhớ nổi.
Nhưng trong tất cả mọi sự, "tôi biết cái tôi biết"
Nhà mình có người bảo "không phải làm gì cả", nhưng Bạn và mọi người thấy đó, đã bắt đầu có sự "sửa đổi", để nhà mình đẹp và ấm áp hơn.
Mình thích nghe những lời vui tai, thì cũng phải chấp nhận những lời cay đắng.
Trong gia đình, mỗi người mỗi tính, hiểu nhau thì mới sống chung, mới an hòa hạnh phúc phải không Bạn.
Ước mong sao, Bạn và tôi vẽ lại những nét tuyệt vời từ những vệt đen kia.
Ước mong sao, tôi lại được nghe Bạn hát Khúc Cảm Tạ trong trẻo, ngọt ngào,
và ước mong sao, tôi vẫn cứ nghịch ngợm, rồi lại có lúc nghiêm khắc, rắn rỏi, khó tính....
Nhà mình hay hay, nhà mình ngồ ngộ, nhà mình lúc nắng lúc mưa, nhà mình lúc êm đềm vui vẻ, lúc sóng gió bão bùng...
Có người khoanh tay ngồi nhìn, có người lặng thinh không nói...
Còn tôi, lắm khi như một tên "võ sĩ", lao ra để chống với kẻ chống nhà mình. Thế là thương tích đầy mình.
Chạy vô nhà, người cảm thông thì sức dầu băng bó, an ủi,
người khác thì nói: "Mày đánh nó thì có khác gì nó đánh mày. Sao mày...ngu thế"
Thế đó, ngu cũng được. Nhưng THẬT.
Chợt vui chợt buồn...
(sáng sớm trước khi đi làm, viết vậy vì nghĩ vậy)
Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này:
Mai Tín
11:42, 18th Aug 2012 #441Con cám ơn cha. Con nhớ cái bắt tay và cái nhìn của cha.
Mai Tín
11:42, 18th Aug 2012 #442Điều gì cũng có thể qua, chỉ tình thương yêu là vĩnh cửu.
Mai Tín
11:43, 18th Aug 2012 #443Xin cha cầu nguyện cho Giới Trẻ nhiều hơn nữa ạ.