Tiếng Vọng
Trạng thái :  
Tham gia : Aug 2010
Bài gửi : 251
Tên Thánh: Dominic
Tên thật: N-T-P
Đến từ: Sài Gòn
Sở thích: lang bang...
Nghề nghiệp: lông bông...
Cảm ơn 478
Được cảm ơn 1,531 lần
trong 266 bài viết

Nguyên văn bởi
dualuoi
Bạn Jade ơi, Kiều bán mình chuộc cha có nghĩa là nàng hy sinh mối duyên tình của mình để làm vợ lẽ Mã Giám Sinh thôi, Kiều đâu có ý bán mình vào lầu xanh, nếu biết mình sẽ vào lầu xanh thì hổng biết nàng có đồng ý không nữa?hi!!!!!
Mình thích cặp câu đối của bạn lắm, chữ Hiếu ở Vn mình đã trở thành 1 tôn giáo rồi mà (đạo thờ ông bà), con người mà không có hiếu thì hết chỗ nói rồi, cám ơn vì bài ví dí dỏm của bạn heng!
@ dualuoi : Mình nghĩ là vì chữ hiếu thì Kiều cũng sẽ làm đó bạn vì cũng như mình có nói đó "đâu phải ai cũng đủ tâm tư để cảm, để thương", "mặc dù việc bán thân như cô không thể chấp nhận trong xã hội văn minh ngày nay, nhưng mỗi sự kiện có một hoàn cảnh lịch sử riêng của nó, phải đặt Kiều vào đúng thởi đại của nàng để hiểu nàng".

Nguyên văn bởi
maihuong_bun
Bán mình để chuộc cha được Jade gọi là "tội hiếu", rất hay, nhưng nếu Kiều thấy cha mẹ bị đi đến con đường chết nhưng vì giữ trọn chữ Tình với Kim Trọng mà không chịu hi sinh thân mình thì lại bị người đời gán cho tội "Bất hiếu"????????. Nếu là các bạn thì sẽ thế nào nhỉ chon "tội hiếu" hay "tội bất hiếu". Đang là thực trạng và băn khoăn của rất nhiều bạn trẻ hiện nay khi đứng trước chữ " hiếu và tình".
@ maihuong_bun : Mình không nghĩ là với cái nhìn của xã hội ngày hôm nay, nếu Kiều không bán mình thì lại được coi là "bất hiếu". "Hiếu" hay "bất hiếu" là xét về luân lý, mỗi thời đại có cái nhìn và thang đánh giá luân lý khác nhau phải không bạn ? Bán mình chỉ là cái cớ, cái duyên để Kiều phải lênh đênh và có chuyện mà người đời sau kể lại, vì xét ra gia cảnh của Kiều "gia tư nghĩ cũng thường thường bậc trung". Vậy thì bán đi cơ ngơi chắc cũng đủ chuộc Vương Ông nhưng tại sao lại phải bán thân ? Nếu đọc lời tựa của Phong Tuyết chủ nhân Thập Thanh Thị cho tập Truyện Kiều in dưới thời Minh Mệnh bạn sẽ thấy : Kiều có thể không cần có thực, đôi khi người đời mượn và dựng nên một hình ảnh mà qua đó dùng "ngòi bút, tờ giấy để chép những cái cảnh ngộ lịch duyệt của bản thân mà thôi"
Có người hỏi ta rằng: Thúy Kiều có người thực không? Ta đáp lại rằng: Không biết. Người ta lại hỏi rằng: Thế thì làm sao mà lại có truyện Thúy Kiều? Ta đáp lại rằng: Từ lúc mờ mịt chưa có gì, đến lúc có thái cực, có lưỡng nghi, có tứ tượng, rồi tự nhiên biến hóa không ai dò được manh mối tự đâu. Trong khoảng ấy có rét, có nắng, có âm, có dương, lúc sinh ra, lúc mòn đi, lúc đầy lên, lúc vơi xuống, không thể nào cứ giữ mãi được mực thường. Đã không giữ được mực thường, thì tất có cuộc biến. Vì thế hoặc năm sáu trăm năm, hoặc ba bốn trăm năm, hoặc năm sáu mươi năm, cũng phải có một lần biến. Cái biến ấy đã khác với cái thường, thì phàm ai gặp phải thời ấy, bước vào cái cảnh ấy, ngổn ngang những biến cố ở trước mắt, chồng chất những khối lỗi ở trong lòng, mới phải mượm đến bút mực để chép ra, như những truyện anh hùng, truyện phong tình, truyện trung thần, liệt nữ, truyện đạo sĩ, ni cô, chẳng qua là mượn ngòi bút, tờ giấy để chép những cái cảnh ngộ lịch duyệt của bản thân mà thôi. Truyện Thúy Kiều có lẽ cũng là một thứ sách như thế cả.
Kiều ngẫu nhiên mà sinh ra, mà có sắc đẹp, mà lại đa tình, cho đến khi đi Thanh minh, khi gặp Kim Trọng, khi bán mình chuộc cha, đều là ngẫu nhiên cả; cả đến lúc bị hãm ở thanh lâu, lúc đối chất ở phủ đường, lúc đã đâm đầu xuống Tiền đường, lúc lại đoàn viên với Kim Trọng, cũng đều là ngẫu nhiên cả. Đem bút mực tả lên trên tờ giấy nào những câu vừa lâm ly, vừa ủy mỹ, vừa đốn tỏa, vừa giải thư, vẽ hệt ra một người tài mệnh trong mười mấy năm trời, cũng là vì cái cảnh lịch duyệt của người ấy có lâm ly, ủy mỹ, đốn tỏa, giải thư, thì mới có cái văn tả hệt ra như thế vậy. Thế thì Thúy Kiều không cần phải có người thực mới có truyện, song cũng phải có người như thế mới có truyện vậy.
Khổng tử nói rằng: "Tiểu tử sao không học kinh Thi, kinh Thi có thể xem xét được biến cố, có thể hưng khởi được lòng người, có thể biết lẽ ở đời, có thể hả hê được những nông nỗi uất ức ở trong lòng". Mạnh tử có nói rằng: "Ai khéo đọc kinh Thi không nên nệ câu văn mà làm hại lời, không nệ lời mà làm hại ý, cứ lấy ý đón lấy cái chí của cổ nhân mà hiểu được, thế là được". Ai đọc truyện Kiều mà hiểu được những lời nói ấy, thì cái người mà ta gọi là Thúy Kiều có thể sớm tối lúc nào cũng gặp được vậy.
Tháng hai năm Mậu tý, niên hiệu Minh Mạng, viết ở Cẩm đàm trang thứ.
Phong Tuyết chủ nhân Thập Thanh Thị

Nguyên văn bởi
-Titi
cám ơn jade đã giúp em quyết định dc một việc. em đang băng khuăng ko bít phải làm sao. em rất thích đàn bà con gái nhất là gái đẹp nhưng bố mẹ thì mún em đi tu. đọc xong bài của anh em quyết định sẽ lấy vợ để sanh con nối dõi tông đường vì em ko mún mang tội bất hiếu với tổ tiên.
@ -Titi : Tu trì dấn thân tận hiến theo chân Chúa Kitô là ơn gọi đặc biệt dành riêng cho mỗi người. Bất hiếu bởi câu "Bất hiếu hữu tam : vô hậu vi đại" chỉ đúng trong môi trường Nho giáo thôi, bởi một lẽ còn có câu "thập nữ viết vô" mà em. Chẳng lẽ em lập gia đình em sinh ra 10 cô con gái mà không có con trai thì là bất hiếu sao, với tư tưởng sống ngày hôm nay thì thật không phù hợp mất. Nhưng em hãy yên tâm ở ơn gọi sống trong bậc gia đình thay vì sống ở bậc tận hiến nha em, mỗi người Ki tô hữu dù ở bất cứ bậc sống nào cũng được mời gọi nên Thánh ở bậc sống của mình được Thiên Chúa mời gọi.
Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này: