Trạng thái :  
Tham gia : Aug 2010
Bài gửi : 145
Tên thật: JMAG NQĐ
Đến từ: HX- Đất lành chim đậu!
Sở thích: nhiều quá, chả nhớ nổi....:)
Nghề nghiệp: lại đi học gồi...:)
Cảm ơn 126
Được cảm ơn 293 lần
trong 82 bài viết
VŨ DO THÁI TP: (Ho) Cậu biết sao không. Một thời gian sau đó, thì lại có mấy vị chiêm tinh, đạo sĩ từ phương đông tới tìm Hài Nhi. Họ theo một vì sao lạ dẫn lối đến đây.
Y: Có phải là ba nhà chiêm tinh không?
TP: Đúng. Nghe nói họ dâng tặng Hài Nhi Giê-su vàng, hương và mộc dược.
Y: Vậy là đúng rồi. Ba em và hai bác Balthazar và Melchior đó. Mừng quá. Ba em đã tìm được Vua dân Do Thái rồi.
TP: Su.....ỵt! Đừng nói vậy, ông Hê-rô-đê nổi giận lên giết chúng ta bây giờ.
Y: Ba em và hai bác kia có hề hấn gì không chị?
TP: Không đâu. Họ đều bình an ra về. Để chị kể cho em nghe tiếp. Ngôi sao lạ vẫn dẫn đường cho Ba em và hai bác gì đó đi đến Giê-ru-sa-lem. Đến đây, thì ngôi sao biến mất. Thế là cả ba phải vào trong dinh vua Hê-rô-đê dọ hỏi: “Đức Vua dân Do Thái mới sinh hiện ở đâu? Chúng tôi đã thấy vì sao của Người xuất hiện bên phương đông, nên chúng tôi đến bái lạy Người. “ Nghe tin ấy, vua Hê-rô-đê bối rối, ông ghen đấy mà! Cả thành Giê-ru-sa-lem cũng xôn xao. May mà các kinh sư đọc được lời tiên tri trong sách ngôn sứ Mi-kha, nên đã cho Ba em và các bác kia biết phải đến Bê-lem mà tìm Hài Nhi. Bấy giờ vua Hê-rô-đê bí mật mời Ba em và các bác kia đến, hỏi cặn kẽ về ngày giờ ngôi sao đã xuất hiện.
Y: Em biết cả ngày lẫn giờ. Chị muốn biết không, em nói cho chị nghe.
TP: Ê, để chị kể tiếp cho em. Rồi sau đó vua Hê-rô-đê bảo Ba em và các bác kia đi Bê-lem và dặn rằng: “ Xin quý ngài đi dò hỏi tường tận về Hài Nhi, và khi tìm thấy, xin báo lại cho tôi, để tôi cũng đến bái lạy Người.”
Y: Đểu. Ông Hê-rô-đê mà chịu thờ lạy Hài Nhi à?
TP: Em nói đúng. Ông muốn gạt Ba em mà thôi. Ông ghen dữ lắm. Ông muốn nhờ Ba em đi tìm cho ra Hài Nhi rồi báo lại cho ông để ông cho người đến giết khỏi ai cướp ngai vàng của ông và con cháu ông đó mà.
Y:Vậy Ba em có mắc mưu vua Hê-rô-đê không chị?
(“Ba Vua “ đến với đoàn tùy tùng, lễ vật).
TP: Không đâu. Khi Ba em và các bác kia rời cung Vua, thì bấy giờ ngôi sao họ đã thấy ở phương đông lại xuất hiện, và dẫn các ngài đến tận nơi Hài Nhi ở. Vào nhà, các ngài gặp Hài Nhi và mẹ là cô Ma-ri-a, và chồng cô là anh Giu-se. Các ngài liền sấp mình thờ lạy Hài Nhi, rồi mở bảo tráp, lấy vàng, nhũ hương và mộc dược mà dâng tiến.
Dân chúng chung quanh cùng Ba em và các bác kia múa nhảy tưng bừng lắm.
Tin mừng mà. Tin mừng trọng đại không phải cho Bê-lem mà cho cả nhân loại mà em! VŨ DO THÁI
Y: Chị nè, rồi sau đó, Ba em đi đâu?
TP: Thiên thần Chúa báo mộng cho Ba em và các bác bảo rằng đừng trở lại với vua Hê-rô-đê, nên các ngài đã theo lối khác mà về lại quê nhà rồi.
Y: Thế thì Bé Giê-su, chị Ma-ri-a và anh Giu-se đâu rồi?
TP: Cũng tại vì Ba em và các bác kia không trở lại cung vua, nên ông Hê-rô-đê mới nổi giận, nổi ghen, hạ lệnh giết hết mọi con trai từ hai tuổi trở xuống.
Y: Trời, sao ác thế! Vậy Bé Giê-su có bị giết không? Hay con chị là Giê-su? Chị là Ma-ri-a?
TP: Đâu, đâu phải. Chị đây đâu được phúc ấy. Chỉ cô Ma-ri-a mới thật là người có phúc hơn mọi phụ nữ. Cô Ma-ri-a mới thật là đầy ơn phúc. Con Cô ấy mới là Con Đấng Tối Cao.
Y: Vậy cô Ma-ri-a đâu rồi? Em muốn gặp cô ấy. Chắc cô Ma-ri-a dễ thương lắm, phải không chị?
P: Đúng, em gặp cô Ma-ri-a, hay anh Giu-se là em mến ngay. Bé Giê-su lại tuyệt trần.
Y: Vậy gia đình đó đâu rồi, chị? Chị chỉ đường cho em đến gặp nhe.
TP: Nghe bảo rằng thiên thần Chúa đã hiện ra báo mộng cho anh Giu-se, nên đang đêm anh đã dậy và đem cô Ma-ri-a cùng Bé Giê-su trốn sang Ai-Cập rồi.
Y: Vậy thì em phải chạy sang Ai-Cập tìm Bé Giê-su.
TP: Đường xa lắm. Em nên thận trọng. Vì dọc đường người ta hay bắt đàn bà con gái đem bán làm nô lệ lắm đó.
Y: Ha, ha. Thằng con trai này đâu có gì để sợ.
TP: Này cậu con trai tốt lành. Cậu trông giống con gái quá đi thôi.
Y: Thôi, em chào chị. Em phải đi ngay, không lại mất Ngài.
TP: Mất Ngài? Chị tưởng là em đã gặp Ngài đâu đó rồi. Nhìn em, chị như thấy như có Ngài trong em vậy.
Y: Chị nói gì em không hiểu. Thôi, em xin chào chị. Em đi thôi.
TP: Xin Thiên Chúa của Áp-ra-ham, của I-xa-ác, của Gia-cóp phù hộ cho em.
Y: Cám ơn chị nhe. Em chào chị.
CẢNH NĂM Ai Cập
XNV: Thế rồi Y-lan lại lên đường sai Ai-Cập tìm kiếm Bé Giê-su. Trong tay nàng giờ chỉ còn một viên ngọc trong suốt như pha lê mà thôi. Ba viên ngọc quý, nàng muốn dâng cho Bé Giê-su, thì đã mất hai, một viên nàng đã dùng để cứu trợ nạn nhân lũ lụt, một viên để cứu em bé ở Bê-lem thoát lưỡi gươm quân Hê-rô-đê. Tuy thế, nàng vẫn không chút buồn phiền, trái lại trong tim nàng, nàng cảm thấy hạnh phúc một cách diệu kỳ. Vượt qua sa mạc Si-na-i, rồi Biển Lau Sậy, nàng vào địa hạt thành A-lê-xan-dri-a xứ Ai-Cập. Thành phố thật ồn ào, náo nhiệt. Người dân đang múa hát mừng lễ kính thần Ai-rít.
VŨ AI CẬP
XNV: Rời nơi hội hè, Y-lan tiến sâu vào thành và nàng bất ngờ gặp một đám đông rất đặc biệt. Tò mò, nàng đến gần. Thì ra, đây là chợ người. Người ta đem bán người. Có kẻ mua người về làm đầy tớ, có kẻ mua người về làm nô lệ, có kẻ mua người về làm vợ hầu. Người mua đang ồn ào huyên náo, bỗng im bặt. Tên chủ chợ người đang dẫn ra một cô gái thật đẹp để bán đấu giá. Ông ta ra giá:
Chủ: Một tên nô lệ giá bán là 30 đồng. Nhưng cô này đẹp lắm, giá bắt đầu phải là 40 đồng.
XNV: Thế là người ta thi nhau đấu giá
1: 50 đồng ; 2: 60 ; 3: 100 ;
1: 150 ; 2: 200 ; 3: 500
1: 1,000 đồng. ;
XNV: Mọi người im lặng. Ông chủ sung sướng công bố
Chủ: 1,000. Rao lần thứ nhất. 1,000 rao lần thứ hai. 1,000...
XNV: Bỗng đâu, Y Lan cao giọng:
Y: 10,000
XNV: Ông chủ sửng sốt:
Chủ: 10,000. Nói chơi sao đó công tử?
XNV: Thế là mọi người nhìn Y-Lan, khó ai tin nổi
2:Tướng nhà ngươi làm sao mà có chừng đó tiền? 3: Hay là mê gái rồi nói bậy hả?
XNV: Nhưng Y Lan tiến lại gần, cho ông chủ xem viên ngọc trong suốt như pha lê, và bảo.
Y: Ông chủ. Ông chủ xem cái này có đủ để mua cô gái dễ thương không?
Chủ: Dạ dạ. Dạ quá đủ. 10,000, 10,000, 10,000 rao cả ba lần rồi đó. Bán!
Xin mời đại công tử đem cô này về đi. Cô ta giờ đây là của đại công tử rồi đó. Không là vợ đẹp, thì cũng là tỳ nữ sủng ái. Đa tạ đại công tử.
Y: Cám ơn ông chủ.
XNV: Mua được cô gái nô lệ xinh đẹp, Y-lan cầm lấy dây xích dẫn cô ta đi hết đường này sang đường khác như tìm một văn phòng nào đó, khiến cô gái nô lệ nổi giận.
NL: (Nhổ nước miếng vào mặt Y-lan) Này tên kia. Ngươi dẫn ta đi khắp phố phường thế này để khoe ngươi là kẻ giàu có với cả thành A-lê-xan-dri-a phải không? Ngươi làm nhục ta đến thế này ư?
Y-lan chỉ biết lấy tay áo lau nước miếng, rồi tiếp tục dẫn cô đến trước một văn phòng, cột dây xích vào trụ. Y: Cô em cảm phiền đứng chờ. Tôi vào trong văn phòng này có chút chuyện.
NL: (Nhổ nước miếng vào mặt Y-lan) Ta đâu phải là ngựa mà ngươi cột ta như thế này.
Y-lan chỉ biết lấy tay áo lau nước miếng, rồi đi vào trong
(Tiếng vọng từ nhỏ rồi lớn dần.) XNV: Vào trong văn phòng hộ tịch, Y Lan đã yêu cầu viên chức Ai Cập cấp giấy trả tự do cho cô gái nô lệ nàng vừa mua.
VC: Sao cậu dại thế. Trông cô ấy đẹp quá mà.
Y: Đúng, cô ấy thật dễ thương. Tôi rất thương cô.
TV: Cậu thương cô, sao không lấy cô làm vợ, làm hầu, mà lại thả cô đi, trả tự do cho cô?
Y: Vì tôi muốn thương cô.
TV: Thương kiểu này thì thật là dại. Tôi chưa thấy ai thương người kiểu khờ dại như cậu.
Y: Yêu thì phải dại, phải khờ vì người mình yêu chứ!
(Suu tầm)
Truyền Thông TNTT
*.* ღ † ღ ...Còn chờ chi nữa chưa cùng song hành
Dẹp mọi chuyện xung khắc rồi gánh vác nhau
Vì đời đen tối nay đã không còn
Vì Chúa đến nơi rồi...!! ღ † ღ *.*