Một ngày, chẳng biết đẹp hay xấu trời. Bỗng dưng nhỏ nhận được lời đề nghị
- An! Làm em kết nghĩa với anh đi!
"Được lời như cởi tấm lòng"
Làm sao anh biết được mong ước của nhỏ nhỉ? Ngộ ghê!
Gia đình nhỏ, toàn con gái. Trên nhỏ An là hai chị gái. Nhỏ luôn thầm nghĩ chị thì dư, mà anh thì thiếu. Ý tưởng này nhỏ An chưa hề tỏ cùng ai. Lạ thật đấy!
Anh kết nghĩa thật tâm lý, anh biết nhỏ thích đọc sách. Anh mua tặng những cuốn truyện đúng ý...cả đám mấy chị em.
Thời ấy, nhỏ An mê truyện trinh thám. Anh phải là ma không, anh mua trúng ngay chóc.
Thời gian trôi qua, nhỏ An lớn hơn một tí. Anh tặng những cuốn truyện tình cảm tuổi học trò, đơn sơ, mang đầy mộng mơ của thời vừa lớn.
Anh bỗng nhiên có tật hay chặn ngõ vào nhà những khi anh muốn gặp. Người đâu mà kỳ cục!
Lắm lúc, sau thánh lễ. Anh chặn đưòng
- An! Vào nhà anh nghe nhạc! Anh có đĩa nhạc chọn lọc mới ra hay ghê lắm.
Nhỏ An thích nhưng lắc đầu quầy quậy.
- Ý! Không được đâu!
- Sao vậy?
- Em còn phải học bài!
Anh đâu biết, tính xấu của nhỏ An là mỗi lần nghe nhạc thích lên bệ cửa sổ ngồi đong đưa chân, miệng ư ử hát theo. Đến nhà anh, làm sao ngồi yên mà nghe nhạc được. Đành thôi!
Lần khác anh chặn đường rủ rê
- Ghé nhà anh hái bưởi cho
Tính con nít, gì chứ ăn là mê tít. Vả lại bưởi nhà anh ngon có tiếng, khờ gì mà không nhận.
Về nhà cười hớn hở với chị hai
- Bưởi ngon không?
- Ở mô mi có đem về?
- Thì ông anh của em cho đó.
Mỗi lần qua nhà anh, đám con gái cứ nhìn lên cây mận sai trái ao ước
- Phải chi nhà mình có, hái ăn cho đã.
Chẳng biết lời ao ước có tới tai không, anh chặn đường với cây cù nèo.
- Đợi tí, anh hái mận cho!
Cả đám bạn cùng đi, bỗng tách ra chỉ còn mình nhỏ đứng lẻ loi...chờ đợi.
- Nhỏ mang mận về, hôm nào ghé trả anh cái rỗ cũng được.
- Em không cần rỗ!
- Làm sao nhỏ mang về nhà?
- Em có cái khăn quàng nè!
Cái khăn quàng huynh trưởng của cậu tặng...cũng công dụng thật!
Anh xa nhà vì công việc, vì học tập...mỗi lần trở về nhỏ lại có quà.
Rồi một lần, anh tặng nhỏ cuốn truyện "Ví dụ ta yêu nhau"
Chắc đợi nhỏ đọc xong anh chặn đường, ngỏ ý
- An! Nhỏ làm người yêu của anh đi!
- Ý! Không được đâu!
- Sao vậy?
- Tại...nhỏ thích làm em gái của anh hơn.
Anh ghé nhà, lần đầu tiên mới ghé
- An nè!
- Gì anh?
- Nhỏ lấy chồng đi!
- Chi vậy?
- Thì lớn rồi, phải lập gia đình chứ!
- Nhưng em không thích!
- Nhà nước...bắt buộc!
- Bắt thì bắt, em không thích thì thôi chứ!
Nhỏ An không bị dụ khị, nhưng bà dì cùng tuổi, cùng chơi bán hàng với nhau sợ. Dì nói
- An ơi! Dì phải lấy chồng!
- Trời! Lấy chồng làm chi dì? Con nít mà...
- Mệ bắt!
- Nhưng dượng thế nào?
- Đen thui hà!
- Con hỏi dương hiền không?
- Hiền như cục bột!
- Rứa dì làm đám cưới đi.
Thiệt tình, cái ông anh kết nghĩa! Ông anh một thời nhỏ thích, chuyên đi dọa con gái. Để dì Ly người bạn một thời cùng chơi bán hàng, cùng sinh hoạt TNTT phải theo chồng bỏ cuộc chơi. Để nhỏ An bơ vơ không còn ai thân thiết ngoài đám chị em trong nhà.
Thời nhỏ An còn ham vui. Dì tay ẳm, tay bồng, leo nheo, lóc nhóc cùng đám con. Dì than thở
- Mi sướng quá An ơi!
Sợ dì buồn, nên đùa vui trêu chọc
- Sớm con hơn sớm của dì Ly ơi!
Còn ông anh kết nghĩa, cuộc sống cũng trần thân, bầm dập. Thật cũng may "Ta nào có yêu nhau?"
Có bạn nào ao ước một ông anh kết nghĩa không? Hãy coi chừng...thất vọng!
Lan AnhCác chủ đề tương tự trong chuyên mục này: