SIZE=4]YÊU NGƯỜI KHÔNG ĐẠO – MỐI TÌNH ĐẦU DANG DỞ!
Cô –Người có Đạo là  một cô bé gốc nông dân chính hiệu con út của một  gia đình có 5 anh chị em. Bố mẹ đều là những người suốt ngày bán lưng  cho trời, bán mặt cho đất. Thế nhưng vì là con gái út nên cô luôn được  chiều chuộng đủ điều, đặc biệt luôn là người được yêu thương nhiều nhất  vì thế cô luôn cười tươi vì hình như xung quanh cô không bao giờ có  chuyện buồn, mà dù có đi nữa cô cũng luôn mỉm cười! Khi các anh chị Cô  đều đã trưởng thành, thêm vào đó việc làm ăn của gia đình Cô thuận buồn  xuôi gió nên gia đình Cô trở nên khá giả hơn hẳn trong khu làng ấy. Vì  thế Cô được đến trường trong khi các bạn đồng trang lứa của Cô phải ở  nhà phụ giup gia đình.  Cô – tuy học hành không mấy giỏi giang nhưng sự  chịu khó cũng đã đưa cô lên đến cuối cấp và rồi Cô đã được vào Sài Gòn  thi Đại Học!
Anh – cũng là một người sinh ra trên mảnh đất miền Bắc nghèo nàn khí hậu  khắc nghiệt, quanh năm mưa nắng thất thường. Lại là con trai cả và duy  nhất trong gia đình có 4 anh em vì thế, so với Cô anh vất vả hơn rất  nhiều. Tuy gia đình Anh cũng không mấy sung túc nhưng sự tần tảo của  người Mẹ và sự chịu khó của Người Cha đã lo tất cả cho 4 anh em ăn học  đầy đủ. Năm Anh vào Sài Gòn học Đại Học cũng là lúc đứa em kế của Anh  vào lớp 12. Gia đình Anh sống rất khó khăn nhưng dường như đó là một gia  đình rất hạnh phúc.
Vào một tối thứ 7 đẹp trời ngày 19 tháng 05 năm 2009, cả nước đang long  trọng ăn mừng sinh nhật Chủ Tịch Hồ Chí Minh thì căn phòng nhỏ bé mà 5  người ở của Cô cũng đang háo hức thổi nến thắp đèn và mua 1 ít trái cây  để hòa chung niềm vui ấy. Vì những người bạn của Cô đều là những người  không có Đạo. Một căn phòng nhỏ bé của 5 cô sinh viên chưa ai có bạn  trai, cộng thêm vài người hàng xóm chạy qua ăn mừng khiến không khí tối  thứ 7 ngập tràn tiếng cười nói.Trong khi cả phòng đang trò chuyện rôm  rả, bỗng có 2 người khách lạ xuất hiện đứng trước cửa như ngỏ ý muốn  vào. 
Một bạn nữ trong phòng cất giọng hỏi: Hai bạn tìm ai vậy?
Hai người kia gãi đầu chưa biết trả lời sao thì nghe giọng của một  bạn nam bên phòng cuối lên tiếng:  ê…bên này..phòng cuối mà…
Ồ hóa ra là bạn của phòng cuối, bên kia cũng đang nhậu. 
Được một lúc, bỗng cả phòng cuối cùng 2 người bạn kia kéo nhau qua phòng  Cô , vì là mới chuyển đến ở nên chưa có dịp làm quen, hôm nay nhân tiện  qua làm quen hàng xóm luôn -  Một người trong phòng nói vậy. 
Thế rồi không khí bỗng trở nên yên ắng hơn vì sự xuất hiện của những vị  người Lạ. Họ dần dần bắt đầu chào hỏi làm quen nhau. Cô –mặc chiếc áo  vàng xinh xắn,  người không có chủ ý gi trong bữa tiệc này  nên chỉ ngồi  mỉm cười mỗi khi có ai đó nhắc đến tên mình. Bình thường cô cũng rất  hay ngại, huống chi hôm nay lại có nhiều người thế này, thế nên suốt  buổi Cô không hề nói nửa lời. Ngay từ giây phút đó Anh đã chú ý đến Cô.  Anh là khách của phòng cuối nên cũng rất ngại nói chuyện vì hình như đây  là lần đầu Anh đến chơi ở một căn phòng đông con gái thế này. Rồi mọi  người ăn hết trái cây, uống nước và chào nhau ra về. 
Những ngày sau đó dãy trọ Cô bỗng vui lên hẳn vì mấy cậu bạn phòng cuối  rất vui tính và hỏm hỉnh. Họ bắt đầu giao lưu tên tuổi, số điện thoại và  những thông tin cần thiết để trở thành những người bạn của nhau. Một  hôm. Cô đang ở chợ - đứng 1 mình đợi chị bạn cũng phòng đang chạy vào  mua đồ, bỗng có tin nhắt điện thoại: 
-         Bé áo vàng…làm gi mà đứng 1 mình đó…coi chừng bị bắt cóc giờ
Đọc tin nhắn cô phân vân; ai ấy nhỉ..mình đâu có mặc áo vàng..hic…..điện thoại hết tiền nên Cô không reply lại. 
Hóa ra Anh đã xin được số điện thoại Cô -  hôm đó Anh cũng đi chợ và bất  chợt nhìn thấy Cô đứng đó nhưng Anh không lại gần mà chỉ đứng từ xa  nhắn tin. Những ngày sau đó, tối tối Anh lại nhắn tin chúc Cô ngủ ngon.  Vì điện thoại Cô rất thường xuyên hết tiền nên thỉnh thoảng Cô mới reply  lại cảm ơn và cũng không thèm hỏi Anh là ai. Ví thời gian đó, Cô đang  tập trung học tập và hơn nữa tính của Cô không thích nói chuyện với  người chưa quen biết. 
Thời gian cứ thế trôi qua, cũng vào một tối thứ 7 trường Cô tổ chức cắm  trại, dãy phòng trọ Cô và những người bạn đã có mặt đầy đủ trước cổng,  tất nhiên Anh cũng có mặt vì một người ở phòng cuối đã rủ Anh đi cùng.  Sau buổi tối đó, họ đã bắt đầu than thiết hơn…Cô thấy Anh là một người  khá hiền, tốt bụng và có chút đẹp trai nữa. Còn Anh thì hình như đã bị  Cô hút hồn ngay từ lần đầu, Anh luôn tìm mọi cơ hội để gặp Cô. Và thế  rồi họ bắt đầu trở thành 2 người bạn. Vì trường Cô và trường Anh nằm  cạnh nhau nên việc gặp gỡ rất chi là thuận lợi, ngày ngày Anh đi sớm hơn  đứng đợi Cô ở cổng, gặp để chào nhau vài câu và lâu lâu Anh rủ Cô đánh  cầu lông. Cũng chính nhờ Anh mà môn thể dục của Cô điểm đã rất cao vì Cô  đã học đánh cầu lông từ Anh.  Thấm thoát đã 5 tháng trôi qua kể từ ngày  Anh quen Cô, mọi sự dường như đang diễn ra theo ý Anh mong đợi, Anh bắt  đầu muốn được hẹn hò với Cô, Anh muốn được Cô gọi anh là “Anh ơi”, chứ  không phải là Th ơi, cậu ơi nữa. Thế rồi Anh quyết định hẹn Cô đi chơi  xa, vì trước giờ 2 người chỉ quanh quẩn cfe, ăn chè gần trường. 
-         Này  - 20.10 H rảnh không? Lên công viên chợ bến thành chơi đi, mang cầu lông lên đó chơi
 	
Cô bắt đầu cảm thấy thích và mong cho nhanh đến ngày 20 tháng 10…Cô được  một người bạn chở đi lên TP chơi..nơi mà Cô chưa bao giờ đến. Bởi vì từ  khi Cô vào Tp cho đến nay, Cô không dám đi chơi xa mà hơn nữa Cô cũng  không có thời gian, bạn bè Cô ngoài giờ học còn đi làm thêm nên Cô cũng  đi làm thêm để có tiền trang trải. 
Một tuần trôi qua, sáng chủ nhật 20.10 cũng như mọi ngày, Cô dậy đi lễ  lúc 7h, về phòng Cô cố nằm nướng thêm chút nữa vì  bạn cùng phòng chưa  ai dậy cả. Điện thoai reo – chuẩn bị xong chưa, Th đang bên ngoài nè.  …ôi sao đến sớm vậy….đứng phật dậy cầm cái mũ bảo hiểm và khẩu trang rồi  đi ra. Uả nhanh vậy ha? Áo khoác đâu? Tất tay tất chân đâu? ……..trời   d đen thế này cũng không có đen thêm được nữa đâu? Cô trả lời thật  là dễ thương! Anh nhăn mặt nói: trời ạ, sao con gái gi mà không biết  chăm sóc sắc đẹp vậy trời. chẳng trách gi cứ đen hoài…..vô lấy đi….đã  nói là không cần mà..để vậy cho mát….hzaaa..thật là; Anh bắt đầu tiếp:  ý Th k pai là mặc áo khoác, đi bao tay cho nó trắng đâu, mà là che  ánh nắng mặt trời…chống tia lade đó..ánh nắng sẽ khiến d bị cảm nắng nêu  như ăn mặc quá mỏng manh như thế…..chạy vào lấy ngay đi…mang kính đen  theo nữa. Không hiểu sao lúc đó Cô lại nghe lời Anh thế…
Lên đến nơi hai người đi dạo quanh công viên, rồi chơi cầu lông và cũng  ăn trái cây nữa – lúc gần ra về, a lấy dưới cốp xe lên 1 cái hộp thật là  xinh xắn – đó là món quà đầu tiên Cô nhận được từ Anh…trời..tặng quà  làm gi,  có người yêu thì tặng không có thì thôi..bạn bè cần gi  tặng..hôm qua chúc H vậy là được rồi…Anh nhìn Cô cười: hì…. hay H làm  bạn gái Th nha…thực ra …..Th muốn chính thức được hẹn hò với H…..H hãy  làm bạn gái của Th đi..được không?
-         Mặt Cô biến sắc : Trời đất..cậu nói gi vậy, cậu ít hơn tớ một  tuổi..lại không có Đạo..bộ cậu muốn bạn bè cười tớ hay sao chứ?
Nghe Cô nói vậy mặt Anh trầm lặng có vẻ khó hiểu: tại sao bạn H lại  cười..???bộ Th là người xấu chắc???/…không có Đạo thì có gi to tát  chứ???…Đạo ai người đó giữ là được mà..chẳng phải chỉ cần thương nhau và  sống hạnh phúc không phải sao? Ít tuổi hả? it tuổi thì sao?? Tình yêu  còn phân biệt cả tuổi tác nữa ha??  Tư nhiên Anh không thể kiềm chế được  vì không ngờ Cô lại phản ứng như vậy. 
Cô bắt đầu trẫn tĩnh và nhẹ nhàng nói: ý H k pải thế..H k muốn làm mẹ  buồn đâu..H muốn sau này sẽ quen một người đàn ông hơn H vài ba tuổi thì  họ mới có thể lo được cuộc sống cho H…H chưa bao giờ nghĩ mình sẽ quen  một người ít tuổi hơn đâu..H xin lỗi.
(Còn tiếp)
[/SIZE]