+ Trả Lời Ðề Tài
Hiện kết quả từ 1 tới 1 của 1

Chủ đề: Viết Về Người Thân Yêu Nhất!

  1. #1
    TerexaThuyDuong's Avatar
    Trạng thái :   TerexaThuyDuong đã thoát
    Tham gia : Aug 2012
    Bài gửi : 88
    Tên Thánh:
    TERESA
    Tên thật:
    Võ Thị Thùy Dương
    Đến từ: giáo xứ Xuân Kiều - Nghi Lộc - Nghệ An
    Sở thích: xem phim 3D và hát
    Nghề nghiệp: Nông dân.
    Cảm ơn
    3,354
    Được cảm ơn 701 lần
    trong 111 bài viết

    Viết Về Người Thân Yêu Nhất!

    Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.

    Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Năm bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.

    Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình.

    Hồi đó, Gia đình tôi cũng được tạm gọi là khá giả nhưng mọi chi tiêu trong gia đình cũng còn phụ thuộc nhiều vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình.

    Hàng ngày, bố vẫn dậy đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc đồng áng ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Vậy mà bố vân không quản khó khăn, làm việc chỉ để cho những đứa con của bố được sống hạnh phúc và đầy đủ.

    Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng thức khuya dậy sớm để ra đồng chở những xe lúa đầy ắp về khi mà chúng tôi đang còn nằm trên giường ngủ. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.

    Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố làm như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không?

    Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn nói với bố đừng đi làm nữa, chúng ta sẽ sống một cuốc sống tạm đủ là được bố àh. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn vì đối với bố chúng tôi là tất cả. Dù bố có vất vả đến đâu, chỉ cần chúng tôi được ăn no, mặc đẹp, được đến trường hằng ngày là điều bố hạnh phúc nhất. Cả đời bố chỉ làm việc cho chúng tôi sống sung sướng.

    Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.

    Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Chúng tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng…

    Chính vì vậy, anh em chúng tôi đã rất gắng, mặc dù không thành công nhưng ít ra chúng tôi đã cố gắng hết sức. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của sự hy sinh, chịu khó, chứ không phải là con đường kiêu căng, ngạo mạn. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo.

    Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người chịu khó, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi. Bỏi đó là những cây ăn quả bố muốn tự tay vun trồng cho chúng tôi ăn.

    Nhà tôi bao giờ cũng nuôi nhiều chó con và mèo và có lúc bố còn mang về những chú chim bố bắt ở trong rừng nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.

    Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã bắt đầu khá lên, khi các anh chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa.

    Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.

    Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng nó như chính linh hồn của mình.

    Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này:


    No Avatar

    dongthihuong

     17:31, 27th May 2013 #2277 

    Công việc đồng áng với t lúc nào cũng khó khăn, sao c không thay là nó đã rất khó khăn với những người bình thường và với ba thì nó lại càng khó khăn hơn


    Thay đổi nội dung bởi: TerexaThuyDuong, 27-05-2013 lúc 01:46 PM
    Giữa cuộc đời trăm ngàn nẻo đường hãy chọn con đường yêu thương!

  2. 13 thành viên đã cảm ơn TerexaThuyDuong vì bài viết này:

    3T_thanhtuyen (27-05-2013),allihavetogive (28-05-2013),anhdoart (27-05-2013),catarina_hang (27-05-2013),dongthihuong (27-05-2013),Duy Pham (27-05-2013),kiemca (28-05-2013),Lan Anh (27-05-2013),Mai Tín (27-05-2013),Ngôi Sao (28-05-2013),Pere Joseph (27-05-2013),shinzy_ho (27-05-2013),Ta Loc (11-12-2013)

+ Trả Lời Ðề Tài

Quyền viết bài

  • Bạn không thể gửi chủ đề mới
  • Bạn không thể gửi trả lời
  • Bạn không thể gửi file đính kèm
  • Bạn không thể sửa bài viết của mình