Tiết trời se se lạnh, thời gian như dần trôi. Tích tắc, tích tắc.... Chỉ còn mười ngày nữa thôi là đến Noel rồi. Nó cảm thấy buồn. Bạn bè nó, ai ai cũng háo hức mua quà, mua thiệp tặng nhau. Có đứa có gần chục tấm thiệp, bốn năm món quà. Hầu như ai cũng có, trừ nó.
Nó - theo như những đứa bạn trong lớp nó nghĩ - là một đứa kì dị. Đầu nó bị móp méo, nói ngọng, tay ngắn, lưng gù. Nó không hiểu tại sao nó như vậy nữa. Từ khi sinh ra nó đã thế. Tuy có một vẻ bề ngoài xấu xí như vậy, nhưng nó học rất giỏi. Nó học giỏi đến nỗi ai cũng phải ganh tỵ với nó.
Năm nào cũng vậy, cứ tới mùa Noel, nó đứng nhìn bạn bè nó trao tặng nhau những món quà, tấm thiệp yêu thương đến nhau và nó thèm khát được như thế.
Nhưng rồi, nó thấy mình chợt hạnh phúc hơn, nó thấy mình may mắn hơn tất cả mọi người, và nó cụng đã nhận được một món quà GS đầy ý nghĩa....
Nó được tham gia vào một chuyến công tác xã hội về một làng quê hẻo lánh. Ở đó, nó vào thăm một làng trẻ em bị nhiễm chất độc màu da cam. Nó chợt rơi nước mắt khi thấy những em nhỏ mang trên mình những dị tật khủng khiếp. Có em bị mù cả 2 mắt, cụt mất cả 2 bàn tay, lại còn mồ côi, không ai chăm sóc. Có em không có đôi chân để đi, có em thì mắc bệnh Down không thể học được.
Tự nhiên, lúc đó, nó cảm thấy mình may mắn hơn cả. Dù có bề ngoài kì dị, nhưng nó có một cái đầu thông minh sáng suốt, nó có đủ 2 tay, 2 chân để đi lại, nó còn có ba mẹ, anh chị em chăm sóc cho nó. Và nó cảm thấy mình cần làm một điều gì đó.
Về đến nhà, nó lập ngay một kế hoạch hẳn hoi. Nó đập ống heo ra. Tiền dành dụm hơn 1 năm nay được hơn 1 triệu đồng. Nó dùng tiền đó, đi mua vật liệu: giấy, bút màu, thước kẻ về và nhốt mình trong phòng hơn 1 ngày. Ngày hôm sau, nó hăng hái đi học, nó đem những tấm thiệp mà nó đã hì hụi làm hơn trong một ngày qua bán cho bạn bè nó. Ban đầu, ai cũng cười nhạo nó, nhưng rồi khi nhìn thấy những tấm thiệp do chính tay nó làm, tui nó đã mê mẩn và sẵn sàng rút ví ra mua với một giá tiền cao hơn giá mà nó đặt ra. Chỉ trong một ngày, số thiệp đó hết nhẵn. Về nhà nó làm tiếp. Hôm sau lại đem bán.
Và rồi, khi còn 2 ngày nữa là Noel, nó đếm lại số tiền mà nó kiếm được trong suốt một tuần qua. Thật không thể tin được, trong tay nó là 2 triệu đồng, gấp đôi số tiền nó bò ra ban đầu. Nó đã dùng toàn bộ số tiền đó, ra cửa hàng quà lưu niệm, mua thật nhiều quà và gói lại thật đẹp.
Đêm Noel đã đến. Mọi người nô nức đi chơi. Nó để lại tin nhắn cho ba mẹ, rồi hóa trang thành một Bà già Noel và đạp xe về phía ngôi làng mà nó đã có lần viếng thăm. Mang trên vai số quà đó, nó tiến vào trong tặng quà cho từng em, từng em một. Nhìn khuôn mặt rạng ngời của các em ấy, nó thấy lòng mình thật ấm áp, và cũng vui vui. Nó vui vì nó đã làm được một điều thật tốt.
Bỗng nhiên, có một em đã tiến đến, ôm nó, hôn nó. Nó sung sướng và ôm hôn lại em be đó. Nó cảm thấy sung sướng và mãn nguyên vô cùng. Bao lâu nay, nó đi tìm cho mình một món quà GS thật ý nghĩa và... nay nó đã tìm thấy.
Nó quyết tâm, sang năm sẽ tiếp tục đề dành tiền, làm thiệp bán đề được làm Bà già Noel đi phát quà cho trẻ em. Nó muốn ngày càng có nhiều trẻ em bất hạnh được dưởi lòng trong đêm GS. Và đương nhiên, sang năm, nó sẽ rủ cả cậu bạn gà bông của mình tham gia.
Đây là đêm Noel mà nó cảm thấy vui nhất và hạnh phúc nhất. Nó sẽ nhớ mãi đêm Noel này.Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này:
- [Bài dự thi] Lipsync Đêm Thánh Vô Cùng
- "Có thì cho chị một kinh cũng được"
- [Bài dự thi] Noel này con không về.
- [Bài dự thi] Giáng Sinh xa nhà!
- [Bài dự thi] MỪNG CHÚA GIÁNG SINH
- [Bài dự thi] Thiên Chúa Chí Ái
- [Bài dự thi]Giáng Sinh với một điều ước
- Vote cho "Hướng về Giáng Sinh 2010"
- [Bài dự thi] Bài hát: Vọng Tâm Ca
- [Bài dự thi] Một mùa Giáng Sinh nữa lại về...