Trạng thái :  
Tham gia : Jul 2013
Bài gửi : 127
Tên Thánh: Đô Mi Ni Cô
Tên thật: Trần Văn Trung
Đến từ: Xuân Lộc, Đồng Nai
Sở thích: Âm nhạc và du lịch khám phá
Nghề nghiệp: Nhân Viên
Cảm ơn 1,383
Được cảm ơn 1,452 lần
trong 190 bài viết
Cám ơn Kiemca!
Hai câu chuyện của Kiemca kể, ngẩm lại thì mình mới thấy ai trong chúng ta cũng đã từng gặp điều tương tự. Mình rất thích câu kết “Tại sao lại để lời xin lỗi trở thành dấu chấm hết cho một mối quan hệ?” Tại sao? Một câu hỏi nhưng mình nghĩ với mỗi người sẻ có nhiều câu trả lời, với nhiều diễn giải khác nhau. Nhưng đã bao lần mình tự đặt câu hỏi đó cho chính bản than chúng ta chưa? Đọc bài viết của Kiemca mình nhớ đến bài hát của nhạc sỹ Phó Đức Phương “không thể và có thể”.Bài này có nhiều ca sỹ đã thể hiện nhưng mình rất thích nghe Bằng Kiều hát bài này. Trong lời bài hát có những câu rất hay như:
Thời gian đã ra đi đâu thể trở lại
Dòng sông đã ra đi làm sao về chốn cũ
Đã có sông sâu không thể thiếu những suối nguồn
Áng mây trên đầu đâu thể ngừng trôi
……………………………………….
Náo nức khơi xa không thể thiếu những cánh buồm
Vắng em trên đời đâu còn tình yêu
…………………………………………
Người đã ra đi có thể trở lại
Vết thương ngày nào có thể liền da
………………………………………… ………….
Vòng tay yêu thương có thể rộng mở
Bóng mây muộn sầu có thể dần tan
Và điều này thật rộn ràng êm ái
Có thể một ngày mai chúng ta sẽ thành đôi
Vậy ra trong bao nhiêu điều không thể thì lại tồn tại bấy nhiêu điều có thể, định luật cân bằng mà. Chúng ta có thể làm cho lời xin lỗi không trở thành dấu chấm hết, chúng ta có thể sử sự khác nếu sau này gặp điều tương tự.
“Đừng để lời xin lỗi trở thành dấu chấm hết cho một mối quan hệ” chúng ta có thể mà.
kiemca
08:51, 1st Aug 2013 #2649Cảm ơn Trung TTN đã chia sẻ :). Chúc Trung TTN một ngày mới bình an