Phải nói là Đào Ngọc Thêm này khá độc địa khi cố ý nhập nhằng giữa văn hóa - chính trị - tôn giáo, nhằm tung hỏa mù để đánh lừa sinh viên có đạo và đại bộ phận sinh viên người lương.
Phần sử liệu thì họ Đào viết cũng lèm bèm thôi, không có gì đáng nói (vì sinh viên có thể tìm tài liệu khác đối chứng), nhưng đoạn trích dẫn trên cho thấy bản chất gian manh của tác giả viết ra nó. Không hiểu ông ta dựa vào đâu để kết luận rằng các giáo sỹ "vừa đi truyền đạo, vừa tìm sẵn nguồn hàng quý hiếm"? Tìm như thế nào, tìm ở đâu, lưu trữ hoặc bảo quản thế nào? "Nguồn hàng quý hiếm" đó là những gì? Đố ông Thêm trả lời được những câu hỏi trên bằng sử liệu đúng đắn!
Tới câu này còn trơ trẽn và bịa đặt hết chỗ nói: "nhiều khi giáo sĩ giúp nhà buôn bằng cách can thiệp với chính quyền địa phương xin phép cho họ mua bán." Không hiểu họ Đào kia là ngu dốt thật sự hay cố tình đổi trắng thay đen một cách trâng tráo như vậy. Ai có tìm hiểu qua loa một chút về giáo sử và lịch sử Việt Nam giai đoạn từ sau vua Gia Long đến cộng sản lên ngôi đều biết rằng Công giáo, đặc biệt là các "Tây dương đạo trưởng" luôn bị truy nã gắt gao, bắt được là trảm lập quyết (chém đầu ngay tức khắc), hoặc xử giảo (siết sổ), hoặc lăng trì (chặt tay chặt chân, cho chịu đủ mùi đau đớn rồi mới chặt đầu cho chết), hoặc bá đao (xẻo một trăm miếng thịt trên mình lúc còn đang sống); nạn Văn Thân còn thê thảm hơn khi dân thường tập họp lại, tự vũ trang rồi đi tàn sát tất cả người dân Công giáo, từ ông cụ già khọm cho đến thằng cu tý còn ẵm ngửa... Ngoài ra giáo dân còn bị vua quan bắt đi tù đi đày, chết rũ tù vì đói khát bệnh tật nơi ma thiêng nước độc không biết bao nhiêu mà kể...
Thử hỏi với những ngược đãi đó làm gì các "giáo sĩ" dám giúp nhà buôn bằng cách "can thiệp với chính quyền địa phương "???
Thật hết chỗ nói!!!