Trạng thái :  
Tham gia : Aug 2011
Bài gửi : 464
Tên Thánh: Gioan Baotixita
Tên thật: JB. Hoàng Trọng Sĩ
Đến từ: Giáo Xứ Chánh Tòa - Xuân Lộc (Đồng Nai)
Sở thích: đọc sách, du lịch
Nghề nghiệp: Giáo viên
Cảm ơn 3,637
Được cảm ơn 2,936 lần
trong 480 bài viết
Tình Chúa qua thơ Hàn Mặc Tử ( tiếp theo )
__________________________________________________ ____________________________________
Hàn Mặc Tử cũng là một con người Huế, con người của “mảnh đất Thần Kinh”. Anh có nhiều bài thơ và câu thơ nói về Huế mang vẻ đẹp thần thái của Kinh đô tráng lệ, mang âm hưởng tha thướt mượt mà của thiên nhiên cây cảnh với lối nói đầy chất giọng địa phương của Huế :
“Sao anh không về chơi thôn Vỹ
Nhìn mấy hàng cau nắng mới lên
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc,
Lá trúc che ngang mặt chữ điền.”
( Đây thôn Vỹ dạ )
“Thu héo nấc thành những tiếng khô
Một vì sao lạ mọc phương mô ?
Người thơ chưa thấy ra đời nhỉ,
Trinh bạch ai chôn tận đáy mồ ?”
( Cuối thu )
Và những câu thơ rất quen, có ngữ điệu mà không vần, nhưng hầu như ai cũng biết đến :
“Họ đã xa rồi không níu lại,
Lòng thương chưa đã mến chưa bưa
Người đi một nữa hồn tôi mất,
Một nữa hồn tôi bỗng dại khờ .”
( Những giọt lệ )
Đẹp hơn cả là hồn thơ anh, hồn thơ sâu lắng, dựa vào thiên nhiên để chúc tụng và ngợi ca thiên nhiên, thiên nhiên quyện hòa trong thơ anh làm tăng thêm vẻ diễm kiều :
“Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu,
Trời mơ trong cảnh thực huyền mơ
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt
Như đón từ xa một ý thơ .”
( Đà lạt trăng mờ )
Những tự vấn của lòng anh luôn là tự vấn của nhân loại, của thân phận con người nhỏ bé đứng trước vũ trụ bao la :
“Tôi vẫn còn đây hay ở đâu,
Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu ?”
( Những giọt lệ )
Tuy nhiên, tự vấn ấy không làm anh vô vọng mà lại chấp cánh ước mơ cho anh. Trên đời này có ai yêu trăng bằng Hàn Mặc Tử ? “Chơi giữa mùa trăng” nhưng Hàn Mặc Tử muốn “bay thẳng lên trời để tìm ánh sáng muôn năm”, là biết ước mơ Hàn Mặc Tử thế nào rồi. Và hình như lúc nào cũng có trăng, anh viết gì cũng đề cập đến trăng, viết về Chúa cũng có trăng, viết về Mẹ cũng có trăng – ánh trăng luôn đồng hành với anh qua những trang viết, qua những chặng đường thơ đầy kỉ niệm.
Chúa Giêsu vừa là người thật vừa là Thiên Chúa thật. Đức Maria là mẹ của Chúa Giêsu. Lập luận một cách đơn giản dễ hiểu ta cũng nói được : Đức Maria là mẹ Thiên Chúa. Điều này không mâu thuẫn : vì khi chúc tụng một người con tuyệt vời, chẳng lẽ nào không chúc tụng một người mẹ sinh ra người con đó. Hàn Mặc Tử hiểu vấn đề này rất rõ nên anh đã hết lòng chúc tụng Mẹ Maria. Nỗi bậc nhất là thi phẩm: “Ave Maria”, Hàn Mặc Tử đã mở đầu bằng lời chào hết sức trang trọng :
“Như song lộc triều nguyên ơn phước cả
Dâng cao dâng thần nhạc sáng hơn trăng
Thơm tho bay cho đến cõi Thiên Đàng,
Huyền diệu biến thành muôn kinh trọng thể.”
( Ave Maria )
Lại có đoạn thi nhân nhắc đến biến cố Truyền tin :
“Hỡi Sứ thần Thiên Chúa Gabriel,
Khi Người xuống truyền tin cho Thánh Nữ
Người có nghe xôn xao muôn tinh tú ?
Người có nghe náo động cả muôn trời ?
Người có nghe thơ mầu nhiệm ra đời
Để ca tụng - bằng hoa hương sáng láng .”
( Ave Maria )
Thật đúng thơ anh là “thơ mầu nhiệm”.Một nhà thơ Công giáo sinh ra và lớn lên trên nền tảng giáo dục gia đình, chắc chắn là anh có một đức tin vững chắc nên Hàn Mặc Tử mới cảm nhận và tự cho rằng : “Đức tin thơm hơn ngọc”( Điềm lạ ). Và có khi anh cảm nhận một cách siêu thoát mà lại rất gần gũi, rất hiện thực như có sự hiện diện của Chúa trong không gian và thời gian hiện tại.Hạnh phúc của anh dù đạt tới đỉnh cao đến mấy anh vẫn luôn luôn thấy có sự hiện diện của Mẹ Thánh :
“Ta cao ngâm giọng vô cùng thanh thoát
Khiến châu thân rung động thể tơ trăng
Toan ngất đi trong cơn mê khoái lạc,
Mẹ dấu yêu liền vội đến tay nâng.”
( Nguồn trăng )
Đau khổ và hạnh phúc, cả hai chan hòa, cần và đủ, cần và đủ cho giá trị của một đời người được ơn cứu độ. Điều này Đấng Cứu thế đã trả cái giá quá đắt ( x I Cr 7,23 ). Hàn Mặc Tử cũng vậy : anh không lùi bước trước đau khổ, anh đã đi cho đến tận cùng của đau khổ để anh thỏa được với ước nguyện :
“Ta ước ao đầu đội mão triều thiên,
Ta tắm gội ở trong nguồn ánh sáng
Ca những điệu ngọc vàng cao sang sảng
Lời vang xa truyền nhiễm đến vô song .”
( Ngoài vũ trụ )
Ở thời đại nào không biết nhưng nhà thơ cứ ngỡ như có Chúa hiện diện giữa thời đại mình đang sống, và hình dung Chúa đứng giảng Phúc Âm cho dân chúng sau một ngày làm lụng vất vả. Những câu thơ đọc lên ai cũng ngỡ như có Chúa ở giữa một không gian đêm thật đẹp :
“Cả trời bỗng diêu diêu như báu vỡ :
Nên tiếng vang thầm dội đến thâm tâm
Mà ta ngỡ đấng Tiên Tri muôn thuở,
Giữa đêm nay còn đứng giảng Phúc Âm.”
( Nguồn thơm )
Viết là cầu nguyện, đó là cách của người yêu Chúa. Viết là tự giải thoát mình, không viết sẽ bị ức chế. Người yêu Chúa cần viết để thổ lộ tâm tình, viết để thỏa mãn phần nào tâm tư như nỗi niềm tâm sự với Chúa và chia sẻ với tha nhân. Hàn Mặc Tử, một con người đời sống gắn liền với cầu nguyện. Không gắn liền làm sao được khi chính cầu nguyện đã thấm đẫm trong thơ anh và anh đã thốt lên :
“Ta mãi sống với muôn xuân đầm ấm,
Trong mây kinh và trong gió nguyện cầu.”
(Trường thọ )
Rồi nhà thơ thể hiện bằng cách :
“Tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi,
Tôi lần cho trăng một tràng chuỗi
Trăng mới là trăng của Rạng Ngời.”
(Trăng vàng trăng ngọc )
Thi nhân còn bộc lộ rõ hơn :
“Đây rồi! Đây rồi! Chuỗi ngọc vàng kinh,
Thơ cầu nguyện là thơ quân tử ý
Trượng phu lời và tông đồ triết lý,
Là Nguồn Trăng yêu mến Nữ Đồng Trinh.”
( Ave Maria )
Làm thơ là cầu nguyện nên anh đã trút hết cõi lòng, thổ lộ tâm tình rất thật của mình khi viết nên những câu thơ cầu nguyện :
“Tôi van lơn, thầm nguyện Chúa Giêsu
Ban ơn xuống cho mùa xuân hôn phối
Xin tha thứ những câu thơ tội lỗi,
Của bàn tay thi sĩ kẻ lên trăng
Trong bao đêm xao xuyến vũng sông Hằng”
( Đêm xuân cầu nguyện )
“Cho tôi dâng lời cảm tạ phò nguy,
Cơn lâm lụy vừa trải qua dưới thế .”
( Ave Maria )
“Lạy Chúa tôi! Vầng trăng cao giá lắm
Xin ban ơn bằng cách ánh thêm lên
Ánh thêm lên cho không gian rất đẫm
Linh hồn thơ mát rợn với hương nguyền.”
( Vầng trăng )
Chắc chắn một con người rất yêu Chúa. Không nghi ngờ gì nữa. Hàn Mặc Tử hoàn toàn khác với Xuân Diệu. Xuân Diệu viết: “Lòng ta rộng nhưng lượng trời cứ chật”; còn anh, dù đau khổ bệnh tật cách mấy anh cũng không nghi ngờ tình thương của Chúa :
“Trời mở rộng và không ai hờn tủi
Lượng bao dung tha thiết cánh tay êm”.
( Say thơ )
Ai cũng lãng mạn cả nhưng cái lãng mạn của Hàn Mặc Tử là lãng mạn cho Chúa, vì Chúa , với Chúa và trong Chúa – Trái tim anh muốn thế.
Với cái nhìn của cá nhân tôi thì Hàn Mặc Tử là một nhà thơ vĩ đại chứ không đơn giản là một nhà thơ. Anh là người thuộc thế hệ đi trước. Tôi sinh ra sau anh hơn 40 năm, anh để lại cho đời nhiều trang thơ bất hủ. Thế hệ nào cũng có thể đọc và học được ở thơ anh nhiều điều hay, điều thiện, sự rung cảm của con tim, cái tuyệt vời của nghệ thuật thơ ca và tình yêu đạt tới đỉnh cao của ơn cứu chuộc nhiệm mầu.
Linh mục thi sĩ Trăng Thập Tự - người dày công nghiên cứu, biên soạn và sưu tập nhiều bài viết về Hàn Mặc Tử cũng hoàn toàn cảm mến và ngưỡng mộ anh nên Ngài đã viết :
“Hàn Mặc Tử, con trăng nằm yên nghỉ,
Vầng dương lên trăng theo gió hiển linh
Phượng Trì đài lung linh hình dáng Mẹ
Hồn thơ say nép áo Mẹ Đồng Trinh .”
Mến chào một cây đại thụ thơ đã đi vào cõi vĩnh hằng.
“Trăm năm còn có gì đâu,
Chẳng qua một nắm cỏ khâu xanh rì”
Thơ anh chắp cánh Phượng Trì,
Ngàn năm vang vọng, khắc ghi lòng người.
JB.SĨ TRỌNG.
__________________________________________________ ____________________________________
Viết theo lời mời gọi của Cha Trăng Thập Tự và Đức Cha Thông Vi Vu hướng đến kỉ niệm 75 năm ngày qua đời của nhà thơ Công giáo HÀN MẶC TỬ.
Thay đổi nội dung bởi: JB. Sĩ Trọng, 16-02-2014 lúc 08:49 AM