Cớ sao phải lảng tránh nỗi buồn,
Mong ước cuộc đời mãi niềm vui,
Phải chăng, nỗi buồn là chôn vùi,
Niềm vui mới dẫn người đi tới.
Kinh nghiệm đời người, ai cũng mới,
Niềm vui, lại chóng vánh đưa trôi,
Thời gian như thể chẳng vọng hồi,
Vội vã, dồn nhanh vào tan biến.
Nỗi buồn mang thời gian hiển hiện,
Như thể nằm dài, chẳng muốn trôi,
Khiến người trong cảnh, cứ lần hồi…
Đan xen, hoang tàn, nhiều cảm xúc.
Lúc đó, nội tâm nhiều thúc dục,
Lần mò, chắp, nối mọi tương quan,
Dựng khơi quá khứ để luận bàn,
Vươn đến tương lai, thêm lời tán.
Càng buồn, càng suy, đời càng nản,
Mệt nhoài, đêm tối càng dày hơn,
Nước mắt lăn dài những tủi hờn,
Nhưng lại khơi trong, đời ta sống.
Bỗng dưng, giữa đời, ta dừng lại,
Nhìn rõ chính ta, tháng năm dài,
Một mối tương quan, như khờ dại,
Nay bỗng ý thức, những tàn phai.
Nỗi buồn mang cho đời khoảng lặng,
Nhìn về, ý thức, tháng ngày qua,
Nhưng rất ít người, thấy điềm lạ…
Chỉ thấy… giận hờn gậm nhấm ta.
Hãy thử một lần, như đánh cuộc,
Đi tìm ý nghĩa, ẩn nỗi buồn,
Phải chăng, nó chỉ là cảm xúc,
Hay là khoảng lặng, cuộc đời ta.
—Tâm Gia—
Nguồn: https://dongten.net/noidung/43737
Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này:
- Cáo phó! Một người thân yêu trong gia đình chúng ta vừa qua đời!
- Thập giới cho nguời dùng computer
- Bình yên quán
- Linh mục Piô Ngô Phúc Hậu
- Thông tin liên quan đến linh mục giả Phêrô Nguyễn Thanh Phụng
- Cơm Tấm Bì Sườn Chả [góp nhặt]
- Ông ấy cần tôi...
- Mẹ ơi, vì sao lại có tết ?
- Sức mạnh của lời nói
- Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy... (Kahlil Gibran)