Đây là lần thứ hai anh tôi vừa khóc vừa kể chuyện với tôi!!!Không bit nó là lần thứ bao nhiu tôi thấy anh khóc???
Tôi sợ rằng tôi nói ra người ta sẽ coi thường tôi... nhưng có lẽ tôi ko thể dấu đc nữa... tôi sẽ ko mong tất cả đồng cảm với hoàn cảnh của tôi... chỉ mong có ít thôi những ng hiểu và cầu nguyện cho anh tôi... Đã đôi lần tôi đã nghĩ rằng tôi ko dám gặp mọi người nữa... vì tôi thấy quá xấu hổ!!!
Cũng vào một ngày chủ nhật đẹp trời, khi tôi chuẩn bị đi Lễ, anh trai tôi ngồi thất thần trong nhà, khi tôi vào thì anh òa khóc và hỏi tôi rằng: "Nếu tao chết vì nghiện thì ra đường mày có thấy xấu hổ ko???". Tôi thản nhiên trả lời: "Có chứ sao ko???". Anh tôi khóc nấc lên và nói: "Tao nghiện rồi!!! Tao sắp chết rồi!!!". Tôi ngớ ng ko hiểu gì cả, anh tôi chạy lên ghác và chốt cửa lại, còn tôi kể lại cho bố rồi đi Lễ. Sau khi biết chuyện, bố tôi cho anh tôi tự cai ở nhà!!! Cả nhà tôi như điên đảo lên vì anh!!! Cả nhà giấu ko cho ai bit cả!!! Bố mẹ tôi như gầy dộc người đi vì anh... Còn tôi và anh cả, lúc nào cũng phải trông chừng ko cho anh đi ra ngoài. Có những lúc nhà tôi như một đám tang. Lúc anh tôi lên cơn là khi cả nhà tôi rất shok, cố giúp anh vượt qua!!!
Rồi mọi chuyện cũng qua!! Anh tôi đã cai thành công!!! Cả nhà tôi ăn mừng vì điều đó!!! Bản thân tôi cũng thấy nhẹ cả người vì ko phải cúi mặt ra ngoài đường mỗi khi ngươì ta nhìn tôi chỉ trỏ... Cũng đc vài tháng rồi, gia đình tôi tin tưởng và cho anh tự do trong khuôn khổ. Gần đây anh tôi có đi mấy đám cưới bạn anh... Và cũng vì thế... anh đã mắc căn bệnh mà cả thế giới này nguyền rủa nó!!!
Và hôm nay, anh tôi đã khóc và nói với tôi: anh tôi đã mắc bệnh.... Anh tôi ko mún ai biết cả, bảo tôi hãy giữ kín mọi chuyện... tôi ko bit phải làm sao cả... Tôi chỉ bit khóc... khóc thương anh tôi... anh tôi_anh hai tôi_anh nhưng chẳng bao giờ tôi gọi bằng anh_anh em tôi lúc nào cũng mày - tao... Tuy suốt ngày mày-tao nhưng có lẽ trong gia đình tôi là người anh tôi gửi gắm nhiu tâm sự nhất!!! Lúc nào anh tôi cũng nghĩ cho tôi, mặc dù hai anh em hay cãi nhau...
Anh tôi nói: anh tôi sẽ chết!!! Tôi không biếtt anh tôi còn sống đc bao lâu nữa?... chỉ nghĩ đến đó thôi...tôi...tôi... không dám nghĩ tiếp
Tôi phải làm gì bây giờ???
Giờ tôi chỉ mong, anh tôi có nghị lực sống để quãng đời còn lại của anh là những tháng ngày có ý nghĩa... Anh tôi còn quá trẻ!!! Quá trẻ!!!
Xin hãy cầu nguyện cho anh tôi!!!Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này:
- Khất thực, thật hay giả!?!
- Giới trẻ công giáo ngày nay với Đức tin
- Thư Gửi Chúa Hài Đồng
- Chứng nhân giữa đời thường
- Nhớ cha Huyền Linh và ca khúc AVE MARIA CON DÂNG LỜI CHÀO MẸ
- Cái tivi cướp mất người bạn của con
- Làm sao "gạn đục khơi trong?"
- Dọn Tâm Hồn để đón Chúa Đến !
- Ngày mới của con!
- Chúa cũng phải "bó tay"