Tôi Đã Khóc Vì Ngài
Tôi sinh ra trong một gia đình Công giáo. Từ nhỏ tôi đã được tiếp thu rất nhiều điều về Thiên Chúa, về Kinh Thánh, về Ơn Cứu Độ nhưng hầu như tôi chẳng hiểu gì cả, không hề cảm nhận được sự huyền nhiệm và tình yêu vô bờ Thiên Chúa dành cho tôi.
Là một người có đạo nhưng tôi sống chẳng khác gì dân ngoại. Cứ đến Chúa Nhật là tôi lại thấy không vui, đến mùa chay là thấy khó chịu, đến Giáng Sinh thì chỉ muốn đi chơi, tiệc tùng... không hề có một chút quan tâm, một chút thời giờ dành cho Thiên Chúa, nếu có thì chỉ là gượng ép.
Tôi cứ tiếp tục sống như vậy cho đến khi nhận ra cuộc đời mình sao mà buồn chán vô nghĩa đến thế. Ngày ngày đến trường nhét vài chữ vào đầu, nói vài câu với bạn bè, về nhà nhét vài thứ vào bụng, nói vài câu với bố mẹ, học bài, đi ngủ, đến Chúa Nhật thì đi lễ,... Cái vòng luẩn quẩn ấy cứ lặp đi lặp lại mãi khiến tôi cảm thấy tù túng đến phát điên. Suốt ngày tôi chỉ ở nhà, nhốt mình trong phòng, nằm trên giường và suy nghĩ "mình sống để làm gì nhỉ?".
Tôi chẳng có mục đích sống. Nhiều người phấn đấu để có nhiều tiền, có nhà lầu, có xe hơi, có thức ăn ngon, có quần áo đẹp,... nhưng tôi lại không thiết tha với những thứ ấy cho lắm. Chưa bao giờ ý tưởng làm giàu xuất hiện trong đầu tôi, chưa bao giờ tôi mơ ước mình sẽ được nằm trên một núi tiền hay được cả thế giới biết đến.
Mắng tôi không có tinh thần cầu tiến cũng chẳng sao, vì thật sự tôi không cần những thứ ấy. Sau khi lên lớp 12, đứng trước ngưỡng cửa cuộc đời, tôi cảm thấy ngột ngạt như sắp chết đến nơi. Tưởng tượng mà xem, 4 năm học đại học, vẫn cái vòng lặp đi lặp lại ấy. Sau khi tốt nghiệp, kiếm được việc thì đi làm, ngày ngày đi làm nhét vào máy tính vài con số, nói chuyện với đồng nghiệp vài câu, về nhà... cứ như thế và như thế. Tôi cảm thấy mình không hề sống, tôi chỉ đang cố gắng tồn tại và vớt vát từng ngày trong cuộc đời mình.
Tôi đã có lần nói với mẹ: "Con ước gì mình không sống qua tuổi 30, sống càng lâu tội lỗi càng nhiều, chết sớm có khi được lên Thiên Đàng mau hơn". Tôi chẳng thế hiểu nổi ánh mắt của mẹ lúc đó, mẹ hỏi: "Vậy tao sinh ra mày để làm gì?". Trong đầu tôi ngay lập tức vang lên: "Giá như mẹ đừng sinh ra con thì tốt hơn", nhưng tôi chẳng dám thốt lên câu ấy. Tôi không dám, và tôi biết rất rõ nếu tôi chết thật thì nơi tôi đến chắc chắn không phải là Thiên Đàng.
Liệu có phải vào Hỏa ngục hay Luyện ngục hay không thì tôi không biết, nhưng trước mắt cứ thoát được vòng luẩn quẩn này đã rồi tính tiếp. Tôi đã từng tuyệt vọng như thế, chỉ mong chết quách đi cho xong, nhưng Thiên Chúa đâu đành để cho tôi bi lụy mãi như thế được.
Tôi còn nhớ rất rõ, đó là vào mùa Phục Sinh năm nay, hôm thứ 5 tuần Thánh, lúc đó khoảng 11 hoặc 12 giờ khuya, tôi đang ôm ipad để tìm phim thì "tình cờ" nhìn thấy bộ phim The Passion Of The Christ hiện lên. Tôi đã xem phim này 2 lần trước đó nhưng chẳng thấy gì, chỉ như xem một bộ phim bình thường. Tuy nhiên lần này thì khác. Tôi nhớ trận đòn ghê gớm nhất khi tôi cắt nát chiếc áo cưới của mẹ cũng không làm tôi khóc thê thảm đến vậy. Tim tôi quặn thắt và chỉ muốn gào thét lên khi nhìn thấy người ta hành hạ Con Chiên tàn nhẫn như thế nào (mặc dù chỉ là phim).
Tôi khóc từ những phút đầu tiên cho tới những giây cuối cùng, hết phim rồi vẫn còn khóc. Tôi chắc chắn một điều rằng Thiên Chúa đã tác động lên tôi. Ngài muốn tôi cảm nhận được nỗi đau của Con Chí Thánh. Ngài muốn tôi biết rằng vì yêu tôi nên Con Chiên đã sẵn sàng chịu đựng những điều kinh khủng đó. Và Ngài cũng khiến tôi nhận ra bao năm qua tôi đã sống xa Chúa như thế nào. Tôi đã bỏ rơi Chúa lâu như thế nào, thế mà Ngài vẫn ngày ngày giang tay trên Thánh giá chờ đợi tôi đáp lại tình yêu của Ngài.
Trước tượng Chúa Chịu Nạn treo trên tường, tôi đã quỳ xuống và xin Ngài tha thứ cho những lỗi lầm, cho sự vô tình của tôi suốt những năm qua. Tôi đã cố trèo lên tủ tivi chỉ để được hôn chân Ngài, một điều tôi không bao giờ làm trước đây. Và ngay lúc đó, tôi cảm thấy một sự bình yên mà từ trước đến giờ chưa hề có, niềm hạnh phúc của một người sắp chết đuối được cứu vớt. Có lẽ tôi đã chạm đến Thiên Đàng, tôi đã ở ngay ngưỡng cửa Thiên Đàng và Chúa nhân từ đang vẫy gọi tôi ở đàng xa.
Lúc bấy giờ, mọi câu trả lời mà tôi vẫn tìm kiếm bỗng trở nên vô cùng rõ ràng. Tôi được sinh ra không phải để bị ném vào "cái chợ đời" này và phải chịu bao nhiêu đau khổ giày xéo, tôi sinh ra là để được yêu thương, Thiên Chúa đã chọn tôi từ trước khi tôi được hoài thai trong lòng mẹ, Ngài đã chọn tôi để trở thành con của Ngài, để được nâng niu và che chở trong vòng tay nhân từ của Ngài. Chính Thiên Chúa đã cứu rỗi tôi, Ngài đã cho cuộc đời tôi một ý nghĩa để tiếp tục sống, cho tôi một con đường để tiếp tục bước đi, đó là đến với Chúa.
Nhờ có trải nghiệm tâm linh này, tôi đã không ngần ngại dám nói lên rằng: chỉ có Thiên Chúa mới có thể lấp đầy những khoảng trống trong tâm hồn, chỉ có Thiên Chúa mới đem lại cho con người ý nghĩa cuộc sống, chỉ có Thiên Chúa mới có thể nâng đỡ con người vượt qua những sóng gió cuộc đời, chỉ có Thiên Chúa mới mang lại cho con người sự bình yên, hạnh phúc và chỉ duy nhất Thiên Chúa mới là mục đích để con người hướng tới. Phúc cho những ai sẵn sàng đáp lại vòng tay yêu thương của Thiên Chúa vì họ sẽ được bảo vệ trong một thành trì vững chắc nhất và được chăm sóc bởi người Cha tuyệt vời nhất.
Những suy nghĩ của tôi có lẽ cũng giống như nhiều bạn trẻ ngày nay. Họ chới với trước sự trống rỗng của cuộc đời, họ lao đầu vào những cuộc vui, những cuộc tận hưởng vô nghĩa để mong có thể lắp đầy được khoảng trống ấy nhưng rất nhiều người chỉ tìm thấy đắng cay và tuyệt vọng. Tôi ước mong những người trẻ cũng tìm được sự bình yên như tôi. Chính vì thế tôi mới có khát khao được nói về Chúa, được nói Lời Chúa với tất cả mọi người. Tôi muốn mọi người biết rằng có một Thiên Chúa đang ngày ngày yêu thương và dõi mắt theo chúng ta, có một Thiên Chúa đang chờ chúng ta đáp lại tình yêu của Ngài, có một Thiên Chúa sẵn sàng hy sinh Người Con duy nhất của mình để đổi lấy những kẻ tội lỗi như chúng ta.
Emmanuel_ĐỗCác chủ đề tương tự trong chuyên mục này:
Honesty
15:37, 29th Dec 2015 #3774Xin cảm tạ Hồng ân Chúa ! Cám ơn em ! Chắc chắn Chúa luôn đồng hành cùng em trong từng giây phút của cuộc đời !