Đây không phải là 1 "chuyện tình", mà là một câu "chuyện truyền cảm hứng" từ anh thợ bọc yên xe mà cô nàng ninja lead "lướt qua"
Sài Gòn một chiều chớm mùa mưa...
Ước gì bạn nhìn thấy cái cách mà anh ấy bọc yên.
Nếu phải thay vỏ yên xe thường xuyên như thay nhớt xe mỗi tháng, thì thật tuyệt biết bao! Vì nói thật, nhìn cái cách ảnh thay yên xe cho tôi ra sao, thì bạn cũng sẽ phải công nhận là người thợ thay vỏ yên xe ấy sẽ truyền cảm hứng cho bạn nhiều như thế nào. Chẳng cần 1 nhà một nhà diễn thuyết hay một CEO cấp cao, vâng, chính anh thợ thay vỏ yên xe sẽ cho bạn biết như thế nào là làm viêc thực sự!
Tôi, một phụ nữ độc thân, nghĩa là không có người yêu để mỗi lần xe hư, ới một tiếng là có người đi sửa liền, nghĩa là tôi phải học cách chăm sóc bản thân mình, và quan trọng hơn, là tự lập trong mọi thứ (về lý do tôi độc thân, à, với tôi độc thân thì cũng không cần có lý do nào cả, chỉ là tôi thích như thế, hoặc giả, có thể, xin nói nhiều hơn ở 1 câu chuyện khác ^^). Tôi thay nhớt xe mỗi khi chạy đc 1000km, rửa xe mỗi tuần, khi hết xăng trong trường hợp khẩn cấp có thể kéo le để đi được them 1 đoạn (những bí kíp trên tôi học lỏm được từ ông anh họ). Tưởng như đơn giản nhưng tôi dám chắc k hẳn phụ nữ nào cũng biết.
Cách đây 1 tuần, không hiểu sao yên xe bị rách 1 đoạn nhỏ, rồi từ từ nó mảng rách lớn hơn. Nhìn mất thẩm mỹ, và quan trọng hơn, Sài Gòn đang vào mùa mưa. Bãi giữ xe công ty lại không có mái hiên. Thế là sau mỗi trận mưa, ngồi lên xe là váy tôi ướt nhẹp, nhìn cứ y như quảng cáo rằng "công ty tôi không có toilet" hoặc là "nhà tôi không có toilet" vậy.
Hôm nay thứ 6, tôi đi thay nhớt xe và cũng định giải quyết luôn cái yên xe. Tôi nhớ có một tiệm sửa xe trên con đường gần chợ nên chạy tới, họ nói có thay vỏ yên nhưng thợ thay đã về nên hẹn tôi hôm sau quay lại. Thế là tôi quyết định đi rửa xe và thay nhớt trước. Lúc rửa xong, anh thợ sửa xe đang dắt xe ra ngoài giúp, tôi nhớ ra nên liền hỏi
- Em ơi ở đây có thay vỏ yên xe không nhỉ?
- À không chị ơi, chị qua mấy tiệm sửa xe nha. À, tiệm sửa xe đầu chợ có thay đó chị, mà giờ này, chắc người ta nghỉ rồi. Trưa mai chị qua đó thử.
- Ừ vậy thôi, để chị xem thử.
- À, em nhớ rồi, trên đường Bạch Đằng có đó chị, gần chợ bà Chiểu, chị chạy từ đây tới bà Chiểu, thì bên tay mặt luôn, ở gần khúc có cây cầu đó chị, có nhiều tiệm lắm.
- Ủa vậy hả, để chị đi thử. Cám ơn em nhiều hen.
Đúng lời anh thợ rửa xe chỉ, trên đường Bạch Đằng, từ xa xa tôi thấy mấy tiệm thay vỏ yên xe , thay vỏ nệm các kiểu. Tôi ghé tiệm đầu tiên nhìn thấy, vừa hay nghe tiếng kéo cửa. Chị (chắc là chủ tiệm) ló đầu ra cười "tiệm đóng cửa nha em ơi, có gì mai quay lại hen". Tôi tiu nghỉu quay xe đi. Tới tiệm thứ 2 (cách tiệm thứ 1 chỉ 2 căn nhà) thấy có mấy người vẫn hăng say làm việc, tôi liền hỏi:
- Anh ơi có thay vỏ yên xe không ạ?
- Thay vỏ yên xe hả chị, có chứ, chị chạy xe lên lề em làm cho.
Tôi mừng húm, liền tấp xe vào. Anh thợ liền cầm theo 1 cái tua vít vừa tháo yên xe vừa hỏi:
- Em có hai loại, một loại sáu chục và loại tám chục. Chị muốn thay loại nào?
- À ờ, thay cho chị loại tám chục nha em.
- Dạ. Chị lại ghế kia ngồi nha.
Tôi rút chìa khoá xe rồi ra chỗ ghế anh thợ vừa kéo ngồi nhìn. Tính tôi hay tò mò nên kéo ghế quay ra chỗ anh thợ quan sát. Giờ tôi mới để ý, anh thợ có vẻ mập mạp (tôi thường có thiện cảm với những người mập, nhìn họ lúc nào cũng vui vẻ, dễ gần, dễ mến thế nào í), mặc áo thun, quần jean có vẻ hơi dơ vì đã làm cả ngày rồi nhỉ, hơi lạ là ảnh đi đôi giày mọi đen (kiểu trang phục hơi... kỳ lạ). Ảnh ngồi bệt xuống đất, trên một đống ngổn ngang nào bịch nilon, vụn nệm, vỏ xe rách,... Anh xé toạc chỗ yên bị rách, rồi dùng kéo và 1 loại dụng cụ để gỡ cái vỏ yên ra khỏi khung và phần đệm. Dù anh có vẻ mập mạp, nhưng thao tác cực kỳ nhanh nhẹn. Tôi chợt nhớ tới câu nói "trăm hay không bằng tay quen" đúng là vậy mà. Tôi nhìn dô bên trong, ngoài anh ra, tiệm còn có 2 chú có vẻ lớn tuổi hơn. Đang gỡ những đồ treo bên hành lang mang vào nhà, có lẽ họ cũng đang sắp kết thúc 1 ngày làm việc. Bỗng anh thợ thay vỏ mang cái đệm yên tới chỗ tôi:
- Chị ơi cái đệm này ướt quá, với nó cũng mềm nhũn rồi, chị có muốn thay cái mới luôn không ạ?
- À, dạ, thay luôn giùm em nha anh.
Ảnh gật đầu rồi vào nhà cầm ra cho tôi xem 2 miếng đệm yên xe:
- Bên em có 2 loại, loại này 120 ngàn, còn loại này 200 ngàn. Còn đây là vỏ yên xe 80 ngàn nha chị.
- Ờ- rờ rờ 2 vỏ yên xe 1 lúc, tôi quyết định- thay cho em loại 120 ngàn nha anh. Chắc loại đó cũng được rồi ạ.
- Dạ ok chị. 120 ngàn với 80 ngàn là 200, em bớt cho chị 20 ngàn còn 180 ngàn nha chị. Nếu chị thay loại 200 ngàn thì em cũng bớt 20 ngàn luôn. Là tổng cộng còn 260 ngàn.
- Ờ.... thôi lấy chị loại 120 ngàn được rồi em.
- Dạ.
Rồi anh thợ nhanh nhẹn cầm cái đệm yên 120 ngàn ra chỗ yên xe đang làm. Ngồi bệt xuống. Bọc lớp đệm lên khung, quết 1 loại keo dính lên, rồi lấy vỏ yên bọc lại. 1 tay anh giữ đầu yên, còn 1 tay lấy đồ bấm cố định. Rồi tới đuôi yên. Sau đó anh dễ dàng dùng ghim bấm những phần còn lại để giữ vỏ yên bám chắc vào khung và đệm. Anh làm liên tục, không hề bị phân tâm bởi tiếng xe cộ, tiếng còi inh ỏi giờ tan tầm, hay cả mùi sườn nướng thơm phức từ quán cơm tấm bên cạnh. Vừa làm anh vừa nói "cái đệm này nó dính nước là dễ hư lắm, nên lần sau nếu vỏ yên bị rách 1 chút, là chị đi thay liền luôn nha. Chứ để lâu là phải thay luôn đệm tốn tiền". Tôi mỉm cười và "dạ". Nhìn cách anh vừa làm luôn tay, lại vừa "tư vấn", tôi thấy vui lạ thường, anh đang truyền "bí kíp" cho tôi. Và, cách anh làm nhanh nhẹn, cho tôi biết rằng anh chắc chắn đã làm công việc này rất lâu rồi. Cách anh tư vấn, cho tôi cảm nhận được rằng, anh yêu công việc này như thế nào (chắc anh cũng chẳng có thời gian để nhận ra điều đó). Tôi tự thấy rằng, tôi, dù có đọc bao nhiêu cuốn sách, bao nhiêu bài viết, nói chuyện với bao nhiêu người giỏi giang, làm bao nhiêu công việc, thì cũng rất ít khi (hoặc ít ra là lúc này) cũng chẳng có được tình yêu với công việc như anh. Hoặc bằng phân nửa anh cũng được. Nhưng tôi cũng chẳng có thời gian suy nghĩ vu vơ nhiều. 3 phút sau:
- Dạ xong rồi chị.
Anh mang yên xe đã bọc xong ráp vào xe cho tôi. Khoan đóng cốp, anh hỏi.
- Chị giữ chìa khoá chưa ạ?
- Dạ em cầm đây rồi ạ. - tôi mỉm cười rồi, giơ chìa khoá lên rồi lấy tiền gửi anh.
- Cho em gửi tiền ạ, cám ơn anh nhiều.
- Dạ, cám ơn chị, chị đi hướng nào để em dắt xe ạ?
- Hướng này nha em.
Tôi lấy túi quàng vào giỏ xe rồi cắm chìa khoá vào.
- Chị ơi, chị để túi ở ngoài coi chừng bị giựt đó, chị bỏ vào cốp xe nha.
Anh định mở cốp xe nhưng tôi ngăn lại.
- Dạ thôi khỏi ạ, nhà em gần đây, với trong giỏ cũng không có gì quan trọng đâu ạ. Hihi, Cám ơn anh nhiều.
- Dạ chị về cẩn thận nha.
Tôi leo lên xe chạy. Rất biết ơn anh thợ thay vỏ yên xe. Từ giờ tôi sẽ không phải quảng cáo cho cái slogan "nhà tôi không có toilet". Tôi không sợ trời mưa nữa! Và hơn hết, tôi dường như đã được 1 bài học "tận tai tận mắt" về cái cách mà người ta làm việc với lòng nhiệt huyết như thế nào. Cái cách mà anh luôn đưa ra lựa chọn cho khách hàng. Cách anh tỉ mỉ sợ tôi bỏ quên chìa khoá trong cốp nên hỏi trước khi đóng. Cách anh bonus thêm cho tôi "bí kíp giữ đệm yên bền", dắt xe cho tôi, hoặc là quan tâm khách hàng về chuyện cướp giựt. Và, ấn tượng hơn là cách anh "nói ít làm nhiều". Và những gì anh nói, đều rất ấn tượng, vì đó là những gì người ta quan tâm nhất, chứ không phải là nói nhiều nói nhảm.
Và, tôi- một cô nàng ninja lead- đã được truyền một tinh thần làm việc hăng say từ anh thợ bọc yên xe như thế đấy!Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này: