- Giả thuyết thứ 3 : năm ấy có hai lễ Vượt Qua
Giả thuyết này có tính thuyết phục nhất nhưng có nhiều cách giải thích khác nhau cho giả thuyết này. - Cách thứ nhất :
Năm ấy các thượng tế hoãn lễ Vượt Qua lại một ngày để lo liệu cho xong việc giết Chúa Giêsu. Gioan thuật lại theo ngày lễ hoãn của họ. Còn phần lớn dân chúng cứ mừng lễ đúng ngày, là 14 tháng Nisan. Và Tin Mừng Nhất Lãm đã kể theo ngày mừng lễ của số đông dân chúng.- Cách thứ hai :
Người ta cho rằng năm ấy người Do Thái đã hoãn lễ Vượt Qua lại một ngày theo tục Badou. Nguyên tiếng "Badou" cấu thành bởi ba mẫu âm : b (beth : 2), d (daleth : 4) và w (u) wau : (6), nghĩa là nếu lễ Vượt Qua gặp phải ngày thứ 2, 4, 6 người ta sẽ mừng lui lại một ngày. Tục này cũng như tục "Adou" (a : alef : 1; b : 2; w : 6) hoãn ngày lễ đầu năm Tishri lại một ngày, nếu ngày đầu năm nhằm ngày 1, 2, 6 trong tuần. Do đó Chúa Giêsu và các môn đệ cứ mừng lễ vào chính ngày như Tin mừng Nhất Lãm kể. Người Do Thái thì mừng lui lại một ngày như Tin Mừng IV kể.
Ai cũng công nhận người Do Thái có tục lệ này, Nhưng là một tục mới có từ đời Hillel II, năm 344 sau CN. Trước đó nữa chưa có bằng chứng nào nên cách này không lấy làm chắc chắn lắm.- Cách thứ ba :
Có thể năm ấy khách về Thánh Đô mừng lễ quá đông, chiều 14 tháng Nisan không tài nào giết chiên dê cho kịp. Do đó mà các thượng tế cho khách phương xa mừng trước từ chiều ngày 13, còn dân chúng ở Jerusalem mừng vào chính ngày 14. Chúa Giêsu và các môn đệ mừng trýớc (vì là ngừõi xứ Galilê) và Ngài chết vào chính ngày lễ. Tin Mừng Nhất Lãm theo đó. Gioan thì thuật theo ngày mừng lễ của dân thành Jerusalem.- Cách thứ tư :
Ngừõi Do Thái theo âm lịch và họ cứ bằng mắt thường mà nhận ngày mùng một và ngày rằm. Vì thế người ở miền bắc (xứ Galilê) có thói quen tính ngày lễ trứõc một ngày. Chúa Giêsu và các môn đệ xúât xứ từ Galilê nên đã theo thói quen xứ mình mà mừng lễ (theo Tin Mừng Nhất Lãm kể), còn ở Jerusalem (miền nam) mừng đúng ngày theo lịch chính thức (theo Gioan kể).