Tôi đã được thông báo trước rằng chúng tôi sẽ đến thăm 1 viện dưỡng lão và 1 trung tâm trẻ em khuyết tật trong chuyến hành trình chủ nhật này. Tôi đã được nghe nhiều về những trung tâm tình thương như thế, tôi cũng biết rằng đó là nơi những người già, trẻ em thiếu thốn tình thương, sống nhờ vào những tấm lòng hảo tâm. Chúng tôi không có nhiều tiền. Nhưng chúng tôi có tình thương! Chúng tôi sẽ trò chuyên, tâm sự, lắng nghe, chia sẻ tình thương với những mảnh đời kém may mắn như thế. Tôi sẽ trò chuyện thân mật chứ không phải là những người ban phát tình thương. Vì tôi nghĩ rằng không ai trong chúng ta thích sự thương hại!
Đầu tiên là ở trung tâm dưỡng lão Vinh Sơn. Tôi đến trò chuyện với 1 cụ bà 78 tuổi. Bà nói rằng trước kia bà làm nhà giáo, bà dạy môn toán, lý, hóa lớp 10, hiện tại 1 tháng bà vẫn lĩnh lương hưu là 1,6 triêu. bà có 1 người chị gái là sơ và 2 người em trai cung đi tu. Tôi cảm thấy vui vì những người bà ở đây không đến nỗi thiếu thốn vật chất. Sau đó tôi giúp 1 cụ bà giặt đồ, đồ của bà cũng chỉ có 1 bộ, tôi vừa giặt vừa trò chuyện, chọc bà rất vui. Cuối giờ, chúng tôi đến phòng sơ để tạm biệt ra về, sau khi được nghe sơ nói, tôi mới biết những người già ở đây đều là những người neo đơn không nơi nương tựa. lúc trẻ thường làm thuê, làm mướn, về già không làm được gì, được người giới thiệu dô đây. và, 85% mắc bệnh hoang tưởng, có người nói rằng mình có con ở nước ngoài, mỗi tháng gửi mấy ngàn đô về cho trung tâm, có người nói mỗi tháng được lãnh trợ cấp nhiều tiền lắm. Nhưng, tất cả chỉ là tưởng tượng. Tôi thật không ngờ những người già ở đây lại thiếu thốn đến như thế. Cuộc sống khó khăn thời trẻ đã cho họ những mơ ước, họ mơ ước, nhưng bao giờ những mơ ước của họ mới trở thành hiện thực (chứ không phải là căn bệnh hoang tưởng nữa.)
Sau khi ăn trưa và nghỉ ngơi, chúng tôi tiếp tục hành trình tới trung tâm trẻ khuyết tật thị nghè. chúng tôi được phát những tờ giấy và bút màu, để chơi chung với bọn trẻ, chỉ chúng tô màu. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ chơi với những em bé chừng 3, 4 tuổi. nhưng… những đứa bé chúng tôi gặp…. phải gọi là thanh niên, thiếu niên chứ không phải trẻ em. Chúng đã 12, 13 tuổi, có bạn 19 tuổi bằng tôi. Nhưng, tâm hồn của chúng thì hồn nhiên như những em bé 4, 5 tuổi. Và có lẽ chúng mãi mãi sẽ chỉ như thế! Tôi lại gần 1 đứa bé định ôm nó, nhưng…mùi khai từ quần áo của nó bốc ra làm tôi e dè lùi lại. Những đứa bé khác cũng vây, đứa nào cũng có những mùi hôi khó chịu, có lẽ những cô phục vụ trong này không có đủ thời gian để chăm lo cho tất cả các bé. Sau những phút đầu ngỡ ngàng, tôi bắt đầu làm quen và chơi với bọn trẻ, tôi thấy thương chúng biết bao (tôi không muốn dùng từ “tội nghiệp”), vì trò chơi tô màu với chúng có lẽ là thú vị nhất trên đời! Các em không biết bên ngoài thế giới kia, trẻ em được đi chơi ở thảo cầm viên, ở đầm sen, suối tiên,…vậy mà chúng không biết trân trọng điều đó, được tiếp xúc với trình độ công nghệ thông tin, chúng đắm chìm trong thế giới games online, 1 thế giới hư hư ảo ảo bao nhiêu là cạm bẫy!
Chơi được 1 lúc,1 chị trong nhóm rủ tôi vào 1 khu khác cũng ở trung tâm khuyết tật. Chị nói: những đứa trẻ ở đây còn nói chuyện, đi lại được, còn những trẻ ở khu này thì quanh năm chỉ nằm 1 chỗ. Bước vào căn phòng rộng khoảng 40 mét vuông, không thể tưởng tượng được đây chính là thế giới duy nhất của khoảng 20 trẻ em tàn tật. cơ thể các em không lành lặn, không đi lại, thậm chí không ngồi được và ý thức cũng chỉ như những đứa bé 4,5 tuổi. Những cô phục vụ đang cho các bé ăn, tôi lại gần và trò chuyện với các bé, nhưng các bé đều im lăng, có bé thì cười 1 cách vô thức! Tôi tiến lại gần 1 bé khác, bé nhoẻn miệng cười với tôi, là 1 bé trai da trắng và có 1 gương mặt thiên thần (nhưng tay chân em thì co quắp, không thể đi lại hay ngồi được, thậm chí việc nói chuyện, phát âm của em cũng rất khó khăn), tôi hỏi em tên gì, em cười và chỉ lên thành giường, nhìn lên, tôi thấy mảnh giấy ghi “Nguyễn Văn Nam_1996”, vậy là em đã 14 tuổi rồi ư? Cố giấu đi sự bàng hoàng, tôi liền nói:
-Em tên Nam phải không?
Em cười và gật đầu. Tôi nói tiếp:
-Nam có ngoan không?
Em nhoẻn miệng và trả lời tôi trong sự cố gắng:
-Nam ngoan lắm.
Tôi cũng cười với em, nhưng sao cổ họng tôi nghẹn lại, nhìn khuôn mặt thánh thiện của em mà dòng nước mắt chảy ra lúc nào tôi cũng không hay biết, tôi hỏi tiếp “Nam biết Chúa không?” Nam cười, tôi nói tiếp “ những cô hay đút cơm cho Nam ăn đó, chính là do Chúa sai đến!” Nam chỉ cười, như suy nghĩ 1 lúc, Nam gật đầu nói “biết Chúa” , Nam phải lặp lại rất nhiều lần, phải cố gắng lắm tôi mới hiểu được em nói gì “à, Nam biết Chúa hả?” Em cười và gật đầu. Tôi nói tiếp trong dòng nước mắt “Nam cố gắng ăn ngoan, ngủ ngoan thì mai mốt Chúa sẽ đưa Nam đi chơi!” Nam cười gật đầu, chắc là em thích đi chơi lắm, nhưng không biết khi nào ước mơ nhỏ nhoi ấy của em mới trở thành hiện thực? Nam cứ luôn miệng nói “biết Chúa, biết Chúa”, tôi xoa đầu em và nói “Nam ngoan lắm, mai mốt nhất định Chúa sẽ cho Nam đi chơi”. Tôi tin như thế, Nam, và những em bé nơi đây_ chính là những thiên thần bé bỏng của Chúa, ngài không bỏ rơi ai, ngay cả chim trời hay cây cỏ ngoài đồng mà. Chỉ nói chuyện với em mấy câu mà đã đến giờ ra về. Tôi nói “Nam cố gắng ngoan nhé, chị phải về rồi”, đang định chạy đi thì Nam nói “chị”, tôi quay lại, em cố gắng nói những câu cuối cùng “biết Chúa, biết Chúa”, “chị đẹp”, hai hàng nước mắt tôi tuôn trào, tôi không dám hứa với em 1 lời tôi sẽ quay lại, cuộc sống với những bộn bề lo toan đang cuốn lấy tôi. Tôi lắc đầu “chị không đẹp đâu, Nam mới đẹp, Nam đẹp trai lắm, Chúa thương Nam lắm”, tôi ôm em vào lòng lần cuối rồi chạy ra ngoài, tôi ngoảnh mặt lại, Nam vẫn cười. Thiên thần bé bỏng của tôi...
Cuộc hành trình ngày hôm ấy của chúng tôi đã kết thúc, cuộc hành trình đã để lại cho tôi nhiều suy nghĩ, nhưng tôi biết, hành trình ra khơi của chúng tôi còn dài lắm, “mỗi người được Thiên Chúa chọn cho 1 sứ vụ”, sau ngày hôm ấy, tôi đã biết sứ vụ của tôi, còn bạn thì sao?Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này:
- Tham dự Lễ Bổn Mạng- sinh nhật lần thứ 21 nhóm SVCG Đồng Nai
- Thương về miền Trung!
- Mục vụ hè 2012 - một vài cảm xúc
- [Clip] Một số bài hát quay được trong Ra Khơi VIII
- [Pic]Vui cùng thiếu nhi Trại phong Bến Sắn
- Chương trình từ thiện thăm trung tâm Thiên Phước 6/5/2012
- [Pic]Ra khơi V-Sắc màu đêm trăng
- Kế Hoạch Nhỏ
- [Pic] Ra Khơi VIII - Hành trình Vị Ẩn Sĩ thứ tư - Máy SURI
- HIẾN TIỂU CẦU định kỳ - CN - 17&24/06/2012 – CHUNG TAY TIẾP SỨC VỚI BỆNH NHI...
allihavetogive
00:58, 15th Sep 2013 #2957lâu lâu đọc lại mà vẫn cảm động... cảm ơn em!