Đã nghèo thì sẽ đói, sẽ thiếu đủ thứ nên gọi là nghèo khổ. Nhưng chưa thoát được nghèo, còn sống với nghèo sao ta không vui với nó, sống hoà bình với nó, sống yêu thương với nói để gọi là nghèo sướng nhỉ ? Ờ thì chắc tại ta cứ lo nhìn bên anh hàng xóm giàu mà quên hưởng thụ cái sướng vốn có của mình đó thôi ! Trong tứ khoái lúc đầu chỉ dám bàn về ăn và ngủ, không dám lạm bản hai môn còn lại e có người bảo thô tục và mất vệ sinh. Nhưng nghĩ lại nếu bỏ qua thì chưa thấy hết đướng được, nên thôi cũng cố gắng bàn luôn cho đủ bộ.
Trước nhất là ăn. Nghèo mà, nên thường thiếu, tối ăn sang, sáng ăn xôi là chuyện cứ gọi là “phình phường”. Nội ăn xôi thôi là cái ăn nhà nghèo khố rách áo ôm ăn nó khác, ăn sứơng vô cùng, sứơng hơn cả bà nhà giàu ngồi chiếc Lexus ăn xôi. Sáng ra đường chạy ra gánh xôi, đúng điệu ăn xôi nếp than là kiếm bà gánh gói bằng lá chuối, muỗng là dừa. Gói xôi be bé, phết lớp đậu xanh vàng ương, thêm miếng bánh phồng thơm thơm, vài cọng dừa nạo bùi bùi nữa thì ôi thôi là đã. Chưa kể kế gánh xôi mà có bà bán đậu nành làm thêm ly sữa nóng thì chẹpchẹp… thèm rõ đãi đi được.
Còn bà đi Lexus thì sao ? Mua gói xôi thì phải thắng xe cái két, tấp vô mua. Xuống xe là chuyện không có rồi đó, gọi bà bán xôi đem ra xe. Nhìn thấy ghét, bà giàu bán cho bà mắc hơn thằng nhà nghèo kia một tí. Món rẻ mà cũng bị tính mắc, giàu sướng không ? Sao bằng thằng nghèo kia được. Đã vậy cầm gói xôi lên ăn cũng phải e lệ để giữ phong thái, uống sữa đậu nành chắc kêu loại thực phẩm đóng hộp. Sao tươi ngon như thằng nghèo uống được, dễ đâu được bà bán sữa ưu đãi vớt cho ít váng béo phía trên nồi sữa cho. Biết thưởng thức là sửa đậu nành phải thêm món này mới là tuyệt cú.
Đó là xôi nếp than, thử món xôi gấc xem sao ? Thằng nghèo chác chắn biết thưởng thức hơn, rón từng cục xôi nhỏ một, đút vào mồm. Ôi trời ơi, người ta gọi kiểu ăn đó là “chim chim xôi”, gặp xôi vừa mới nấu thì phải phê lòi mắt. Còn bà Lexus thì bà chén bày đĩa, dùng đũa mà ăn, hỏng bét, hỏng bét. Ăn thế sao mà thấy hết cái sứơng khoái khi thưởng thức được.
Nghe sơ sơ món xôi thôi là thấy nghèo sướng rồi, chưa kể đến thịt cá làm gì, kể nữa vẫn cứ thấy nghèo sướng như thường. Hổng sướng sao mà mấy ông nhà giàu lại bắt chước. Nhớ hồi ông bà tổ tiên khẩn hoang miền Nam Bộ toàn là dân nghèo không chứ có ai giàu mà phải tha hương dựng nghiệp đâu. Ta nói ông bà sáng tạo ra món cá lóc nướng đất sét cuốn bánh tráng, dân dã mà hết chỗ chê. Giờ toàn nhà hàng sang trọng bắt chước không đó chớ. Bánh xèo nữa chi, món quê mùa, món nghèo nàn sang tận trời Mỹ biểu diễn, chứ có ai đem sâm nhung hay yến sào đi đâu ? Vậy là khoái thứ nhứt anh nghèo vẫn cứ sướng !
(còn tiếp)
Trứơc khi bàn tiếp cái khoái thứ hai, xin đi ngủ một giấc trứơc cái đã. Ngủ để thấy hết cái khoái, cái sứơng rồi mới dám bàn đến nó.Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này: