Có một chàng thanh niên nọ khao khát trở thành thánh nhân. Chàng xin vào một dòng tu. Không mấy chốc, chàng khám phá ra tính tình nóng nảy của mình. Nhưng thay vì tìm căn nguyên nơi mình, chàng qui trách nhiệm cho những người xung quanh. Tha nhân trở thành hỏa ngục đối với chàng. Sau cùng, không còn chịu nổi đời sống tập thể nữa, chàng nghĩ có thể tìm thấy sự yên tĩnh trong sa mạc; Thế là chàng lên đường tìm đến một nơi hoang vu vắng vẻ để cắm lều, sống đời ẩn sĩ. Mà thật thế, Chàng tìm lại được sự thanh thản trong tâm hồn….
Tuy nhiên, sự bình an trong cô quạnh ấy không kéo dài được. Ma quỷ đã kéo đến và chúng gây xáo trộn trong căn lều xinh xắn của chàng. Không còn giữ được bình tĩnh , chàng đã nổi tam bành và đạp đổ tất cả…
Sau cơn giận dữ, trở lại trạng thái bình thường, chàng mới hồi tâm suy nghĩ: Tôi đã bỏ lại tu viện các anh em của tôi, nhưng tôi lại mang chính tôi vào sa mạc. Không phải anh em tôi là căn nguyên đau khổ của tôi, nhưng chính tính tình của tôi mới là diềng mối của mọi đổ vỡ…..
* Tha nhân không là hỏa ngục.
*Thế giới này quá nặng nếu chỉ một người mang lấy, và sự khổ cực của vũ trụ quá lớn cho một trái tim.
*Ta đòi hỏi người phải tốt hơn ta, mà quên rằng chính ta chưa tốt cho người.
*Cuộc chiến cam go nhất và liên lỉ nhất, chính là cuộc chiến nội tâm chống lại bản thân ta.
*Xã hội có thế thay đổi, cuộc sống có thể tốt đẹp hơn, nếu chúng ta biết cải thiện chúng ta trước.
è Thiên đàng và hạnh phúc có thể đến ngay trong cõi đời này rồi. Thiên đàng và hạnh phúc ấy là gì, nếu không phải là : những lần ta cố gắng làm cho người khác hạnh phúc.
Cho đi là nhận được
Quên mình là tìm thấy
Tha thứ được thứ tha
Chết đi là sống mãi.
( HỒNG ÂN HUẤN GIÁO_ GIÁO DỤC NHÂN BẢN)Các chủ đề tương tự trong chuyên mục này: